Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Chương 158: Làm Người Đổ Vỏ
Vô Tâm A Luân Hồi
27/08/2024
"Người đâu rồi?"
Diệp Vi Vi trước tiên là ngơ ngác nhìn chung quanh, sau đó tức giận: "Mẹ nó có phải đàn ông không hả? Lần nào tới nửa đường cũng bỏ chạy vậy hả."
Mẹ kiếp, nhiệt độ trong ngực cô vẫn chưa tiêu tán, vừa rồi Diệp Vi Vi cảm thấy mùi vị đó thật sự không tồi, dù sao cô cũng thật lòng muốn Phong Sở Mạc, lúc cô định đóng dấu chủ quyền, thì lần này anh còn không đáng tin hơn lần trước, hôn được nửa chừng, đã biến mất không thấy tâm hơi đâu, đúng là chẳng bằng lần trước, ít nhất hôn xong rồi mới biến mất!
"Vi Vi, chuyện tớ muốn nói với cậu là, không biết nguyên nhân do đâu nhưng trong ba ngày liên tiếp này, cậu sẽ gặp phải 'may mắn', với lại những người tiếp xúc với cậu, đặc biệt là tiếp xúc da thịt thì có khả năng 80% sẽ bị vạ lây."
Tô Diêu chậm rãi nói, Diệp Vi Vi lúc này mới nhận ra, Tô Diêu và An Nhiên từ khi bước vào cửa đến giờ vẫn luôn cách cô mười bước.
"Rất xui xẻo hả?"
"Ừ, rất xui xẻo."
Tô Diêu gật đầu, khẳng định, trong mắt cũng có tý vui khi thấy người gặp họa, e hèm, mặc kệ Phong Sở Mạc đã xảy ra chuyện gì, cô ấy chỉ cần thấy tên khốn đào góc tường nhà mình cướp Vi Vi đi gặp tý xui xẻo nhớ đời là vui rồi.
Rất xui xẻo ư? Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, rùng mình một cái, không thèm bàn luận với Tô Diêu là vì sao mình đột nhiên có thể chất xui xẻo này, đã liền chạy như bay về phía phòng tắm: "Lục lạc của mình!"
Cô đau khổ hét lên, thật ra điều cô lo lắng chính là Phong Sở Mạc trong lục lạc sẽ trở về tìm mình tính sổ.
Cảm giác ban đầu của cô không sai mà, Phong Sở Mạc thật sự ở trong cái lục lạc đó, mà hiện tại thật đáng buồn, là lục lạc bị kẹt ngay cửa cống đã biến mất, cô nhớ tới tiếng nước chảy trước khi anh đột ngột biến mất, cô liền bưng kín mặt, sắp khóc rồi.
Cống thoát nước, chắc chắn đã bị cuốn vào trong cống rồi.
Cô gần như có thể tưởng tượng được, lúc sau Phong Sở Mạc về sẽ tính sổ với cô thế này thế nọ, sẽ hành hạ cô một phen, vì trong tiềm thức cô cảm nhận được anh là một tên có thói ở sạch nên sẽ ghét cống nước lắm.
Cô lao vào thì lục lạc đã không còn ở đó.
Chiếc lục lạc chứa anh đã bị cuốn trôi, Diệp Vi Vi uể oải ỉu xìu đi ra, xui xẻo bám đuôi, cô ở ngay chỗ cửa lại bị ngã, mà hiện tại cô không phải một thân một người, nên hoảng hốt liền bảo vệ lấy bụng, nhưng sau đó cô thấy bụng mình, ở nơi đó có một cụm hắc khí?
Nó xoay quanh như một cái đệm lót bằng không khí, dừng ở trước người cô, mềm như bông, giúp cô không chịu bất kỳ tổn thương nào.
"Quao, nó đang bảo vệ mình ư?"
Diệp Vi Vi chỉ vào bụng mình, lúc đầu là không dám tin, sau đó, là vui mừng, híp híp mắt và cười: "Ai nha, không hổ là con của mình, còn bé mà đã biết bảo vệ mình rồi."
Tô Diêu ngồi xuống nâng người bên cạnh lên, thở phào nhẹ nhõm, cũng rõ là khi Diệp Vi Vi xui xẻo sẽ không xảy ra chuyện gì to tát, trái lại là người tiếp xúc thân mật với cô sẽ càng xui xẻo hơn, Tô Diêu thấy tình trạng của cô cũng đổ mồ hôi lạnh.
Mà, thần kinh cực thô của Diệp Vi Vi cũng khiến Tô Diêu đổ mồ hôi hột, cứ ngẫm nghĩ là tại sao qua một khoảng thời gian không gặp mà thần kinh của cô lại thô như vậy? Trước kia chỉ trong phạm vi tiếp thu của nhân loại, nhưng hiện giờ, quá khác.
Hít một hơi thật sâu, Tô Diêu tự nhủ với bản thân, đây là chuyện tốt, ít nhất thần kinh Diệp Vi Vi thô nên khả năng tiếp thu sức mạnh tốt và cho dù cô ấy có nói ra nhiều chuyện lạ thì đối phương cũng sẽ không ngạc nhiên.
Bị vấp ngã, căn bản không giống như bị rơi xuống.
"Vi Vi, tớ muốn hỏi cậu là hôm nay cậu đã trải qua những chuyện gì vậy? Một năm một mười đều nói cho tớ biết."
Tô Diêu nói.
Cô ấy biết Diệp Vi Vi sử dụng sức mạnh kia, hơn nữa bây giờ không phải bị động sử dụng mà là chủ động, bởi vì lá bùa khắc trên tay cô đã bị nát, cô ấy nhớ rõ khi còn nhỏ, Diệp Vi Vi không thể hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh của mình, nên sau mỗi lần sử dụng, cô tự biến mình thành người có thể chất xui xẻo, lúc ấy..
Tô Diêu nhìn biểu tình bối rối của Diệp Vi Vi, thì dưới đáy lòng cũng có chút bối rối, nhưng mà, có một số chuyện không thể che giấu mãi, Diệp Vi Vi dùng sức mạnh, còn là chủ động sử dụng, ở thành phố A này, không biết có ai đã nhận ra chưa? Thế nên, cô ấy không muốn để cô đối mặt với những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai mà không biết gì.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay có thể nói nhiều không nhiều, mà ít lại không ít, bởi vì Tô Diêu hỏi, Diệp Vi Vi thực nghiêm túc nghĩ, sau đó kể lại. Đăng sớm nhất tại dembuon
Cô không giấu Tô Diêu về bất cứ chuyện gì, nói ra hết tất cả ký ức mà mình sở hữu.
Diệp Vi Vi trước tiên là ngơ ngác nhìn chung quanh, sau đó tức giận: "Mẹ nó có phải đàn ông không hả? Lần nào tới nửa đường cũng bỏ chạy vậy hả."
Mẹ kiếp, nhiệt độ trong ngực cô vẫn chưa tiêu tán, vừa rồi Diệp Vi Vi cảm thấy mùi vị đó thật sự không tồi, dù sao cô cũng thật lòng muốn Phong Sở Mạc, lúc cô định đóng dấu chủ quyền, thì lần này anh còn không đáng tin hơn lần trước, hôn được nửa chừng, đã biến mất không thấy tâm hơi đâu, đúng là chẳng bằng lần trước, ít nhất hôn xong rồi mới biến mất!
"Vi Vi, chuyện tớ muốn nói với cậu là, không biết nguyên nhân do đâu nhưng trong ba ngày liên tiếp này, cậu sẽ gặp phải 'may mắn', với lại những người tiếp xúc với cậu, đặc biệt là tiếp xúc da thịt thì có khả năng 80% sẽ bị vạ lây."
Tô Diêu chậm rãi nói, Diệp Vi Vi lúc này mới nhận ra, Tô Diêu và An Nhiên từ khi bước vào cửa đến giờ vẫn luôn cách cô mười bước.
"Rất xui xẻo hả?"
"Ừ, rất xui xẻo."
Tô Diêu gật đầu, khẳng định, trong mắt cũng có tý vui khi thấy người gặp họa, e hèm, mặc kệ Phong Sở Mạc đã xảy ra chuyện gì, cô ấy chỉ cần thấy tên khốn đào góc tường nhà mình cướp Vi Vi đi gặp tý xui xẻo nhớ đời là vui rồi.
Rất xui xẻo ư? Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, rùng mình một cái, không thèm bàn luận với Tô Diêu là vì sao mình đột nhiên có thể chất xui xẻo này, đã liền chạy như bay về phía phòng tắm: "Lục lạc của mình!"
Cô đau khổ hét lên, thật ra điều cô lo lắng chính là Phong Sở Mạc trong lục lạc sẽ trở về tìm mình tính sổ.
Cảm giác ban đầu của cô không sai mà, Phong Sở Mạc thật sự ở trong cái lục lạc đó, mà hiện tại thật đáng buồn, là lục lạc bị kẹt ngay cửa cống đã biến mất, cô nhớ tới tiếng nước chảy trước khi anh đột ngột biến mất, cô liền bưng kín mặt, sắp khóc rồi.
Cống thoát nước, chắc chắn đã bị cuốn vào trong cống rồi.
Cô gần như có thể tưởng tượng được, lúc sau Phong Sở Mạc về sẽ tính sổ với cô thế này thế nọ, sẽ hành hạ cô một phen, vì trong tiềm thức cô cảm nhận được anh là một tên có thói ở sạch nên sẽ ghét cống nước lắm.
Cô lao vào thì lục lạc đã không còn ở đó.
Chiếc lục lạc chứa anh đã bị cuốn trôi, Diệp Vi Vi uể oải ỉu xìu đi ra, xui xẻo bám đuôi, cô ở ngay chỗ cửa lại bị ngã, mà hiện tại cô không phải một thân một người, nên hoảng hốt liền bảo vệ lấy bụng, nhưng sau đó cô thấy bụng mình, ở nơi đó có một cụm hắc khí?
Nó xoay quanh như một cái đệm lót bằng không khí, dừng ở trước người cô, mềm như bông, giúp cô không chịu bất kỳ tổn thương nào.
"Quao, nó đang bảo vệ mình ư?"
Diệp Vi Vi chỉ vào bụng mình, lúc đầu là không dám tin, sau đó, là vui mừng, híp híp mắt và cười: "Ai nha, không hổ là con của mình, còn bé mà đã biết bảo vệ mình rồi."
Tô Diêu ngồi xuống nâng người bên cạnh lên, thở phào nhẹ nhõm, cũng rõ là khi Diệp Vi Vi xui xẻo sẽ không xảy ra chuyện gì to tát, trái lại là người tiếp xúc thân mật với cô sẽ càng xui xẻo hơn, Tô Diêu thấy tình trạng của cô cũng đổ mồ hôi lạnh.
Mà, thần kinh cực thô của Diệp Vi Vi cũng khiến Tô Diêu đổ mồ hôi hột, cứ ngẫm nghĩ là tại sao qua một khoảng thời gian không gặp mà thần kinh của cô lại thô như vậy? Trước kia chỉ trong phạm vi tiếp thu của nhân loại, nhưng hiện giờ, quá khác.
Hít một hơi thật sâu, Tô Diêu tự nhủ với bản thân, đây là chuyện tốt, ít nhất thần kinh Diệp Vi Vi thô nên khả năng tiếp thu sức mạnh tốt và cho dù cô ấy có nói ra nhiều chuyện lạ thì đối phương cũng sẽ không ngạc nhiên.
Bị vấp ngã, căn bản không giống như bị rơi xuống.
"Vi Vi, tớ muốn hỏi cậu là hôm nay cậu đã trải qua những chuyện gì vậy? Một năm một mười đều nói cho tớ biết."
Tô Diêu nói.
Cô ấy biết Diệp Vi Vi sử dụng sức mạnh kia, hơn nữa bây giờ không phải bị động sử dụng mà là chủ động, bởi vì lá bùa khắc trên tay cô đã bị nát, cô ấy nhớ rõ khi còn nhỏ, Diệp Vi Vi không thể hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh của mình, nên sau mỗi lần sử dụng, cô tự biến mình thành người có thể chất xui xẻo, lúc ấy..
Tô Diêu nhìn biểu tình bối rối của Diệp Vi Vi, thì dưới đáy lòng cũng có chút bối rối, nhưng mà, có một số chuyện không thể che giấu mãi, Diệp Vi Vi dùng sức mạnh, còn là chủ động sử dụng, ở thành phố A này, không biết có ai đã nhận ra chưa? Thế nên, cô ấy không muốn để cô đối mặt với những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai mà không biết gì.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay có thể nói nhiều không nhiều, mà ít lại không ít, bởi vì Tô Diêu hỏi, Diệp Vi Vi thực nghiêm túc nghĩ, sau đó kể lại. Đăng sớm nhất tại dembuon
Cô không giấu Tô Diêu về bất cứ chuyện gì, nói ra hết tất cả ký ức mà mình sở hữu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.