Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Chương 155: Tôi Là Ba Của Bé Con
Vô Tâm A Luân Hồi
24/08/2024
"Tô Diêu, cậu, cậu sao vậy?"
Diệp Vi Vi bị vẻ mặt thâm thù đại hận của Tô Diêu hù doạ mà sợ.
Chuyện cô gặp xui xẻo á, chỉ là xui thôi, không bị thương đến tính mạng, nhưng mà người tiếp cận cô giống như hàng xóm Khanh Nghiêu thì bị ngã nặng lắm nha, cho nên cô nghĩ Tô Diêu không cần có biểu cảm hù doạ người như thế.
"Vi Vi."
Tô Diêu đầy bụng nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm đơn thuần nghi hoặc của cô thì thấy bất lực.
"Cậu, cậu có khả năng đã có thai."
"Hả?"
Diệp Vi Vi liền ngốc ra.
Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, hôm nay chỉ là một ngày đặc biệt xui xẻo mà thôi, Diệp Vi Vi ngơ ngác cầm que thử thai đã ra kết quả, que này do Tô Diêu bảo An Nhiên đem đến, mà Tô Diêu còn ngơ ngác hơn cả cô, vì người mà mình bảo vệ nhiều năm như vậy lại bị cái thằng khốn nạn nào đó ăn sạch sẽ rồi, còn thuận tiện để lại một vật làm kỷ vật, làm cô ấy tức đến muốn giết người!
Trái lại là An Nhiên, mặt mày lại tươi cười, đây là lần đầu tiên anh ta có vẻ mặt ôn hoà với Diệp Vi Vi: "Ái chà, cô có bé con rồi, thật là chúc mừng nha, chờ đến bé chào đời, cô nhất định phải để tôi và Diêu Diêu làm cha mẹ nuôi nha!"
"Bốp!"
Tô Diêu táng lên đầu An Nhiên, mà An Nhiên vẫn đang hả hê khi thấy người gặp hoạ, còn đặc biệt vui vẻ.đọc truyện nhanh nhất tại dembuon
"Anh bớt nói chuyện lại cũng không ai nói anh câm đâu!"
"Vi vi à, cậu, cậu còn nhớ..."
Cô ấy tính hỏi là còn nhớ người làm cô lớn bụng không, ai là cha đứa nhỏ ở trong bụng cô, để đi giết hắn, rồi cô ấy đột nhiên nhớ ra mình đã cho cô ăn quả vong ưu, có lẽ Diệp Vi Vi chẳng nhớ được gì cả.
Trong lúc nhất thời, Tô Diêu có cảm giác như người câm ăn hoàng liên, bị đắng mà không nói rõ vị.
"Tô Diêu, tớ nghĩ mình chưa tỉnh ngủ."
"Vi Vi."
Diệp Vi Vi hoảng hốt đứng dậy, hoảng hốt đi về phía giường, mà 'may mắn' lại phát huy lần nữa, băng ghế vừa hay ở bên chân cô, thế là cô bị vướng ngã, người nghiêng xuống.
"Vi Vi!"
Giọng nói của Tô Diêu thay đổi, bây giờ Diệp Vi Vi không còn là một người nữa.
Diệp Vi Vi không bị ngã xuống, mà ngã vào vòng tay lạnh lẽo.
"Anh buông Vi Vi ra!"
Tô Diêu và An Nhiên đứng dậy và cảnh giác, âm khí trên người Phong Sở Mạc đặc biệt dày đặc làm họ không thể không cảnh giác.
"Tôi là cha của đứa nhỏ."
Câu nói tiếp theo của Phong Sở Mạc khiến toàn bộ không gian như đóng băng.
Diệp Vi Vi bị vẻ mặt thâm thù đại hận của Tô Diêu hù doạ mà sợ.
Chuyện cô gặp xui xẻo á, chỉ là xui thôi, không bị thương đến tính mạng, nhưng mà người tiếp cận cô giống như hàng xóm Khanh Nghiêu thì bị ngã nặng lắm nha, cho nên cô nghĩ Tô Diêu không cần có biểu cảm hù doạ người như thế.
"Vi Vi."
Tô Diêu đầy bụng nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm đơn thuần nghi hoặc của cô thì thấy bất lực.
"Cậu, cậu có khả năng đã có thai."
"Hả?"
Diệp Vi Vi liền ngốc ra.
Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, hôm nay chỉ là một ngày đặc biệt xui xẻo mà thôi, Diệp Vi Vi ngơ ngác cầm que thử thai đã ra kết quả, que này do Tô Diêu bảo An Nhiên đem đến, mà Tô Diêu còn ngơ ngác hơn cả cô, vì người mà mình bảo vệ nhiều năm như vậy lại bị cái thằng khốn nạn nào đó ăn sạch sẽ rồi, còn thuận tiện để lại một vật làm kỷ vật, làm cô ấy tức đến muốn giết người!
Trái lại là An Nhiên, mặt mày lại tươi cười, đây là lần đầu tiên anh ta có vẻ mặt ôn hoà với Diệp Vi Vi: "Ái chà, cô có bé con rồi, thật là chúc mừng nha, chờ đến bé chào đời, cô nhất định phải để tôi và Diêu Diêu làm cha mẹ nuôi nha!"
"Bốp!"
Tô Diêu táng lên đầu An Nhiên, mà An Nhiên vẫn đang hả hê khi thấy người gặp hoạ, còn đặc biệt vui vẻ.đọc truyện nhanh nhất tại dembuon
"Anh bớt nói chuyện lại cũng không ai nói anh câm đâu!"
"Vi vi à, cậu, cậu còn nhớ..."
Cô ấy tính hỏi là còn nhớ người làm cô lớn bụng không, ai là cha đứa nhỏ ở trong bụng cô, để đi giết hắn, rồi cô ấy đột nhiên nhớ ra mình đã cho cô ăn quả vong ưu, có lẽ Diệp Vi Vi chẳng nhớ được gì cả.
Trong lúc nhất thời, Tô Diêu có cảm giác như người câm ăn hoàng liên, bị đắng mà không nói rõ vị.
"Tô Diêu, tớ nghĩ mình chưa tỉnh ngủ."
"Vi Vi."
Diệp Vi Vi hoảng hốt đứng dậy, hoảng hốt đi về phía giường, mà 'may mắn' lại phát huy lần nữa, băng ghế vừa hay ở bên chân cô, thế là cô bị vướng ngã, người nghiêng xuống.
"Vi Vi!"
Giọng nói của Tô Diêu thay đổi, bây giờ Diệp Vi Vi không còn là một người nữa.
Diệp Vi Vi không bị ngã xuống, mà ngã vào vòng tay lạnh lẽo.
"Anh buông Vi Vi ra!"
Tô Diêu và An Nhiên đứng dậy và cảnh giác, âm khí trên người Phong Sở Mạc đặc biệt dày đặc làm họ không thể không cảnh giác.
"Tôi là cha của đứa nhỏ."
Câu nói tiếp theo của Phong Sở Mạc khiến toàn bộ không gian như đóng băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.