Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Chương 156: Làm Người Đổ Vỏ
Vô Tâm A Luân Hồi
24/08/2024
"Tôi là cha của đứa nhỏ."
Diệp Vi Vi nheo mắt, nhìn Phong Sở Mạc trịnh trọng nói ra một câu khó hiểu, thật sự là không hiểu được, sau đó, Diệp Vi Vi hoảng hốt, trả lời trở về một câu: "Hôn nhau cũng có thể mang thai hả?"
Sắc mặt của phong Sở Mạc hoàn toàn đen đi.
Hôn môi có thể mang thai hay không? Đây là một câu hỏi thật buồn cười, quá buồn cười, Diệp Vi Vi chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày, một người đàn ông mới hôn cô một lần, rồi nhìn bụng cô và nói tôi là cha của đứa nhỏ.
Mà điều Diệp Vi Vi không ngờ tới là sao mình lại có thai được.
Bởi vì trong trí nhớ của cô, cô chưa từng lên giường với bất kỳ người đàn ông nào!
"Hôn môi có thể có thai không thì anh không biết nhưng anh biết ngoại trừ anh ra không ai có thể làm em có thai."
Phong Sở Mạc nhéo cằm Diệp Vi Vi, cười mà nghiến răng nghiến lợi: "Hoặc là nói, ngoài anh ra, em còn muốn ai làm em mang thai hả?"
Vừa rồi khi nghe tin Diệp Vi Vi xác nhận đã có thai, hơn nữa còn đàm luận với Tô Diêu xem ai làm cô có thai, thế là anh xúc động chui ra, cũng quên mất bản thân mình không nên ra khỏi Nhiếp Hồn Linh.
Sau khi buột miệng thốt ra một câu như vậy, ban đầu anh cũng cảm thấy ngạc nhiên, sau đó, quả quyết và kiên định hơn với nó.
Ngay từ giây phút đầu tiên khi anh nhìn thấy cô, anh đã phát hiện có gì đó trong bụng cô. Không đúng, hiện tại phải gọi là con, anh cảm nhận mình với đứa nhỏ ấy rất gần gũi. Hoặc là nói, anh hy vọng mình là cha của đứa nhỏ đó, nhưng, hiện thực là dù có bao nhiêu cảm xúc thì anh vẫn không còn ký ức gì, vì không nhớ nên đáy lòng vẫn có chút chột dạ.
Lo lắng mình không phải là cha của đứa nhỏ trong bụng cô, lo lắng nếu anh không phải là người đàn ông thân mật với cô trong ký ức mà cô đã lãng quên, thì phải làm sao?
Nhưng, là một thằng con trai, một chàng trai trước mặt cô gái mà mình thích, một người tự cao, thì anh cảm thấy không có người đàn ông nào có đủ chân thành với cô hơn mình, trong lòng anh cảm thấy chột dạ, hơn hết là không thể chịu đựng được nếu có một khả năng khác.
Cho nên đứa nhỏ trong bụng Diệp Vi Vi tuyệt đối là của anh. Không có khả năng nào khác!
Nếu thật sự có khả năng khác thì anh sẽ không ngại làm tên kia biến mất khỏi thế gian này.
Trong mắt anh có cơn bão đang nổi lên, thần sắc của Tô Diêu và An Nhiên chợt căng thẳng, sự cảnh giác vừa biến mất trên khuôn mặt họ lại dâng lên trong mắt.
Đầu ngón tay của An Nhiên thậm chí đã kẹp hai lá bùa, một lá tiêu hồn, một lá trảm phách.
"Em rất thích anh."
Diệp Vi Vi vẫn có dáng vẻ ngây ngốc, hoàn toàn không nhìn ra cơn bão trong mắt anh, cũng không chú ý tới sự cảnh giác và ý định giết người sâu kín bên Tô Diêu và An Nhiên.
"Em nói gì?"
Phong Sở Mạc sửng sốt, Tô Diêu ngồi thẳng dậy. Lá bùa trong tay An Nhiên suýt rơi xuống.
"Em nói là, em rất thích anh."
Diệp Vi Vi không có tý ngượng ngùng nào, nói rất thẳng, trong khoảnh khắc đấy, Tô Diêu thấy trong mắt Phong Sở Mạc thay đổi và liền nghĩ là người đàn ông này chỉ nói một câu đơn giản như thế mà đã đánh cắp được trái tim của Vi Vi nhà cô rồi ư?
An Nhiên vừa hâm mộ ghen tị lại hận, mình cũng là đàn ông mà sao ngày thường không nghe Tô Diêu nói một câu tử tế nào với mình như thế? Mà tên này không biết từ đâu chui ra, chỉ là hồn phách chưa tính là người mà được nghe Diệp Vi Vi nói thích!
Câu này nói ra, mọi người đều có những suy nghĩ riêng về nó, quan trọng là đã làm cơn bão trong mắt Phong Sở Mạc dần dần hóa thành gió lốc nhẹ và tai anh cũng hơi đỏ lên: "Thật ra, anh cũng rất thích.."
Em.
Phong Sở Mạc còn chưa kịp nói xong, Diệp Vi Vi đã nói câu tiếp theo làm anh tức giận suýt là hộc máu, à mà, trừ phi anh có máu thôi.
"Cho nên, em không đành lòng để anh làm người đổ vỏ."
Diệp Vi Vi nói xong những lời này, rồi cắn chặt răng, xoay người, nói với Tô Diêu và An Nhiên đang xem kịch hay: "Tô Diêu, tớ biết cậu có rất nhiều cách, tớ không nhớ đã từng làm với tên khốn nào, cậu có thể giúp tớ nhớ lại một chút không? Giúp tớ tìm tên khốn đó."
Phong Sở Mạc bị gọi là tên khốn: .
"Diệp Vi Vi! Anh nói rồi, anh là cha của đứa nhỏ!"
Phong Sở Mạc đột nhiên nắm lấy tay Diệp Vi Vi, còn cô thì sốt ruột muốn đẩy anh ra, trong mắt đều là tức giận và hận nên nói: "Đừng ở đây quấy rối nữa, bên kia mát mẻ đi qua đó đi!"
Cô bây giờ làm gì có tâm tư nghĩ đến chuyện yêu đương với trai đẹp, tất cả tâm tư của cô đều đổ dồn vào tên khốn đã làm mình to bụng.
"Tô Diêu, cậu mau nghĩ biện pháp đi, có thể tìm được người kia hay không.."
TRUYỆN ĐĂNG NHANH NHẤT TẠI DEMBUON, TÌM TRUYỆN SẼ RA NHÉ
Diệp Vi Vi nheo mắt, nhìn Phong Sở Mạc trịnh trọng nói ra một câu khó hiểu, thật sự là không hiểu được, sau đó, Diệp Vi Vi hoảng hốt, trả lời trở về một câu: "Hôn nhau cũng có thể mang thai hả?"
Sắc mặt của phong Sở Mạc hoàn toàn đen đi.
Hôn môi có thể mang thai hay không? Đây là một câu hỏi thật buồn cười, quá buồn cười, Diệp Vi Vi chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày, một người đàn ông mới hôn cô một lần, rồi nhìn bụng cô và nói tôi là cha của đứa nhỏ.
Mà điều Diệp Vi Vi không ngờ tới là sao mình lại có thai được.
Bởi vì trong trí nhớ của cô, cô chưa từng lên giường với bất kỳ người đàn ông nào!
"Hôn môi có thể có thai không thì anh không biết nhưng anh biết ngoại trừ anh ra không ai có thể làm em có thai."
Phong Sở Mạc nhéo cằm Diệp Vi Vi, cười mà nghiến răng nghiến lợi: "Hoặc là nói, ngoài anh ra, em còn muốn ai làm em mang thai hả?"
Vừa rồi khi nghe tin Diệp Vi Vi xác nhận đã có thai, hơn nữa còn đàm luận với Tô Diêu xem ai làm cô có thai, thế là anh xúc động chui ra, cũng quên mất bản thân mình không nên ra khỏi Nhiếp Hồn Linh.
Sau khi buột miệng thốt ra một câu như vậy, ban đầu anh cũng cảm thấy ngạc nhiên, sau đó, quả quyết và kiên định hơn với nó.
Ngay từ giây phút đầu tiên khi anh nhìn thấy cô, anh đã phát hiện có gì đó trong bụng cô. Không đúng, hiện tại phải gọi là con, anh cảm nhận mình với đứa nhỏ ấy rất gần gũi. Hoặc là nói, anh hy vọng mình là cha của đứa nhỏ đó, nhưng, hiện thực là dù có bao nhiêu cảm xúc thì anh vẫn không còn ký ức gì, vì không nhớ nên đáy lòng vẫn có chút chột dạ.
Lo lắng mình không phải là cha của đứa nhỏ trong bụng cô, lo lắng nếu anh không phải là người đàn ông thân mật với cô trong ký ức mà cô đã lãng quên, thì phải làm sao?
Nhưng, là một thằng con trai, một chàng trai trước mặt cô gái mà mình thích, một người tự cao, thì anh cảm thấy không có người đàn ông nào có đủ chân thành với cô hơn mình, trong lòng anh cảm thấy chột dạ, hơn hết là không thể chịu đựng được nếu có một khả năng khác.
Cho nên đứa nhỏ trong bụng Diệp Vi Vi tuyệt đối là của anh. Không có khả năng nào khác!
Nếu thật sự có khả năng khác thì anh sẽ không ngại làm tên kia biến mất khỏi thế gian này.
Trong mắt anh có cơn bão đang nổi lên, thần sắc của Tô Diêu và An Nhiên chợt căng thẳng, sự cảnh giác vừa biến mất trên khuôn mặt họ lại dâng lên trong mắt.
Đầu ngón tay của An Nhiên thậm chí đã kẹp hai lá bùa, một lá tiêu hồn, một lá trảm phách.
"Em rất thích anh."
Diệp Vi Vi vẫn có dáng vẻ ngây ngốc, hoàn toàn không nhìn ra cơn bão trong mắt anh, cũng không chú ý tới sự cảnh giác và ý định giết người sâu kín bên Tô Diêu và An Nhiên.
"Em nói gì?"
Phong Sở Mạc sửng sốt, Tô Diêu ngồi thẳng dậy. Lá bùa trong tay An Nhiên suýt rơi xuống.
"Em nói là, em rất thích anh."
Diệp Vi Vi không có tý ngượng ngùng nào, nói rất thẳng, trong khoảnh khắc đấy, Tô Diêu thấy trong mắt Phong Sở Mạc thay đổi và liền nghĩ là người đàn ông này chỉ nói một câu đơn giản như thế mà đã đánh cắp được trái tim của Vi Vi nhà cô rồi ư?
An Nhiên vừa hâm mộ ghen tị lại hận, mình cũng là đàn ông mà sao ngày thường không nghe Tô Diêu nói một câu tử tế nào với mình như thế? Mà tên này không biết từ đâu chui ra, chỉ là hồn phách chưa tính là người mà được nghe Diệp Vi Vi nói thích!
Câu này nói ra, mọi người đều có những suy nghĩ riêng về nó, quan trọng là đã làm cơn bão trong mắt Phong Sở Mạc dần dần hóa thành gió lốc nhẹ và tai anh cũng hơi đỏ lên: "Thật ra, anh cũng rất thích.."
Em.
Phong Sở Mạc còn chưa kịp nói xong, Diệp Vi Vi đã nói câu tiếp theo làm anh tức giận suýt là hộc máu, à mà, trừ phi anh có máu thôi.
"Cho nên, em không đành lòng để anh làm người đổ vỏ."
Diệp Vi Vi nói xong những lời này, rồi cắn chặt răng, xoay người, nói với Tô Diêu và An Nhiên đang xem kịch hay: "Tô Diêu, tớ biết cậu có rất nhiều cách, tớ không nhớ đã từng làm với tên khốn nào, cậu có thể giúp tớ nhớ lại một chút không? Giúp tớ tìm tên khốn đó."
Phong Sở Mạc bị gọi là tên khốn: .
"Diệp Vi Vi! Anh nói rồi, anh là cha của đứa nhỏ!"
Phong Sở Mạc đột nhiên nắm lấy tay Diệp Vi Vi, còn cô thì sốt ruột muốn đẩy anh ra, trong mắt đều là tức giận và hận nên nói: "Đừng ở đây quấy rối nữa, bên kia mát mẻ đi qua đó đi!"
Cô bây giờ làm gì có tâm tư nghĩ đến chuyện yêu đương với trai đẹp, tất cả tâm tư của cô đều đổ dồn vào tên khốn đã làm mình to bụng.
"Tô Diêu, cậu mau nghĩ biện pháp đi, có thể tìm được người kia hay không.."
TRUYỆN ĐĂNG NHANH NHẤT TẠI DEMBUON, TÌM TRUYỆN SẼ RA NHÉ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.