Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
Chương 316
Lạc Xoong
30/06/2022
Chương 376:
Nếu như lúc nãy bọn họ không tranh cãi chuyện sinh con, thì theo như kế hoạch, chắc bọn họ đã có một buổi tối tốt đẹp.
Nhưng mà, hình như chính cô đã phá hỏng rồi.
Diệp Du Nhiên mím chặt môi, trông có vẻ rất lo lắng, bồn chồn.
Mộ Tấn Dương chỉ nhìn cô một cái, rồi quay người rời đi.
Diệp Du Nhiên ngồi một mình ở bàn ăn mãi cho đến khi Mộ Tấn Dương xuất hiện lần nữa.
“Đã hết ba tiếng.”
Mộ Tấn Dương ngồi xuống phía đối diện cô, nhìn cô với gương mặt không chút biểu cảm, dáng vẻ đó giống như anh đang đàm phán một cuộc làm ăn.
Diệp Du Nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô hít sâu một hơi, gom dũng khí nói: “Trước kia em từng nói rồi, bây giờ chúng ta không thích hợp có con, không phải là em không muốn sinh, chỉ là cảm thấy lúc này không thích hợp lắm, ít nhất…”
Thấy sắc mặt của Mộ Tấn Dương thay đổi, giọng nói của Diệp Du Nhiên cũng bé dần đi, cho đến khi, cô không thể nói gì nữa.
Gương mặt Mộ Tấn Dương âm u đến đáng sợ.
Diệp Du Nhiên mím chặt môi, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, dường như đang cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng.
Nhưng mà, mọi chuyện đều là uổng phí.
Một ánh mắt của anh đã đánh tan dáng vẻ tự tung tự tác của cô trước mặt anh lúc bình thường.
Mộ Tấn Dương nhìn chằm chằm vào cô giây lát, lạnh lùng nói: “Lí do?”
Hiển nhiên, anh không vừa lòng với cái lí do “không thích hợp” này.
Diệp Du Nhiên nhíu mày, cắn môi, giọng nói mang theo vài phần lấy lòng: “Sau này sinh không được sao? Sinh con trai hay con gái, muốn sinh mấy đứa, đều tùy anh!”
Mộ Tấn Dương bật cười xùy: “Sinh con trai hay con gái không phải cứ anh nói là được, nhưng bây giờ sinh hay về sau sinh, anh nói được, em chỉ cần nói cho anh biết, bây giờ em có muốn sinh con hay không?”
Diệp Du Nhiên thấy bây giờ cô có nói gì anh cũng đều không nghe vào tai, cô tức giận đứng dậy, dứt khoát nói: “Bây giờ không được.”
“Rất tốt.” Mộ Tấn Dương đột nhiên bật cười: “Em có biết có bao nhiêu người phụ nữ xếp hàng muốn sinh con cho anh không? Diệp Du Nhiên, em cậy anh yêu thương em, thế nên, em nghĩ là anh có thể bao dung em vô độ có đúng không?”
Diệp Du Nhiên như không dám tin vào tai mình: “Anh nói cái gì?”
Mộ Tấn Dương trước mặt khiến cô cảm thấy vài phần xa lạ.
Cô đương nhiên biết việc bên ngoài có rất nhiều người phụ nữ xếp hàng muốn sinh con cho anh, cũng biết được bình thường anh đối xử tốt với cô thế nào.
Nhưng mà, những lời này do Mộ Tấn Dương nói ra, cô đột nhiên cảm thấy mình không thể hiểu nổi.
Mộ Tấn Dương không quan tâm đến câu hỏi của cô, chỉ nói: “Xem ra, anh phải thay đổi cách sống với em rồi.”
Nói xong, Mộ Tấn Dương bước đến phía cô.
Diệp Du Nhiên vẫn đang tiêu hóa xem những lời anh nói ban nãy là có ý gì, thấy gương mặt âm u của anh đang tiến sát về phía mình: “Anh định làm gì?”
“Làm chuyện từng làm.”
Vừa nói xong, anh ôm chầm lấy Diệp Du Nhiên, bế ngang người cô lên.
“Anh thả em xuống, bây giờ em không muốn.” Hai người vừa nói chuyện như vậy, bây giờ cô không có tâm trạng.
Nếu như lúc nãy bọn họ không tranh cãi chuyện sinh con, thì theo như kế hoạch, chắc bọn họ đã có một buổi tối tốt đẹp.
Nhưng mà, hình như chính cô đã phá hỏng rồi.
Diệp Du Nhiên mím chặt môi, trông có vẻ rất lo lắng, bồn chồn.
Mộ Tấn Dương chỉ nhìn cô một cái, rồi quay người rời đi.
Diệp Du Nhiên ngồi một mình ở bàn ăn mãi cho đến khi Mộ Tấn Dương xuất hiện lần nữa.
“Đã hết ba tiếng.”
Mộ Tấn Dương ngồi xuống phía đối diện cô, nhìn cô với gương mặt không chút biểu cảm, dáng vẻ đó giống như anh đang đàm phán một cuộc làm ăn.
Diệp Du Nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô hít sâu một hơi, gom dũng khí nói: “Trước kia em từng nói rồi, bây giờ chúng ta không thích hợp có con, không phải là em không muốn sinh, chỉ là cảm thấy lúc này không thích hợp lắm, ít nhất…”
Thấy sắc mặt của Mộ Tấn Dương thay đổi, giọng nói của Diệp Du Nhiên cũng bé dần đi, cho đến khi, cô không thể nói gì nữa.
Gương mặt Mộ Tấn Dương âm u đến đáng sợ.
Diệp Du Nhiên mím chặt môi, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, dường như đang cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng.
Nhưng mà, mọi chuyện đều là uổng phí.
Một ánh mắt của anh đã đánh tan dáng vẻ tự tung tự tác của cô trước mặt anh lúc bình thường.
Mộ Tấn Dương nhìn chằm chằm vào cô giây lát, lạnh lùng nói: “Lí do?”
Hiển nhiên, anh không vừa lòng với cái lí do “không thích hợp” này.
Diệp Du Nhiên nhíu mày, cắn môi, giọng nói mang theo vài phần lấy lòng: “Sau này sinh không được sao? Sinh con trai hay con gái, muốn sinh mấy đứa, đều tùy anh!”
Mộ Tấn Dương bật cười xùy: “Sinh con trai hay con gái không phải cứ anh nói là được, nhưng bây giờ sinh hay về sau sinh, anh nói được, em chỉ cần nói cho anh biết, bây giờ em có muốn sinh con hay không?”
Diệp Du Nhiên thấy bây giờ cô có nói gì anh cũng đều không nghe vào tai, cô tức giận đứng dậy, dứt khoát nói: “Bây giờ không được.”
“Rất tốt.” Mộ Tấn Dương đột nhiên bật cười: “Em có biết có bao nhiêu người phụ nữ xếp hàng muốn sinh con cho anh không? Diệp Du Nhiên, em cậy anh yêu thương em, thế nên, em nghĩ là anh có thể bao dung em vô độ có đúng không?”
Diệp Du Nhiên như không dám tin vào tai mình: “Anh nói cái gì?”
Mộ Tấn Dương trước mặt khiến cô cảm thấy vài phần xa lạ.
Cô đương nhiên biết việc bên ngoài có rất nhiều người phụ nữ xếp hàng muốn sinh con cho anh, cũng biết được bình thường anh đối xử tốt với cô thế nào.
Nhưng mà, những lời này do Mộ Tấn Dương nói ra, cô đột nhiên cảm thấy mình không thể hiểu nổi.
Mộ Tấn Dương không quan tâm đến câu hỏi của cô, chỉ nói: “Xem ra, anh phải thay đổi cách sống với em rồi.”
Nói xong, Mộ Tấn Dương bước đến phía cô.
Diệp Du Nhiên vẫn đang tiêu hóa xem những lời anh nói ban nãy là có ý gì, thấy gương mặt âm u của anh đang tiến sát về phía mình: “Anh định làm gì?”
“Làm chuyện từng làm.”
Vừa nói xong, anh ôm chầm lấy Diệp Du Nhiên, bế ngang người cô lên.
“Anh thả em xuống, bây giờ em không muốn.” Hai người vừa nói chuyện như vậy, bây giờ cô không có tâm trạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.