Quyển 4 - Chương 12
Hạ Nhiễm Tuyết
15/04/2014
“Được…” Duệ Húc mở miệng, chỉ có một chữ, hắn nhìn mặt biển, mặt biển tưởng như bằng phẳng nhưng luôn không phải như vậy…
“Lê Duệ Húc, nếu anh từđây nhảy xuống, tôi có thể sẽ cho anh một cơ
hội,” Thiếu Triết nhếch môi, lời nói ra thật nhẹ nhàng, dường như nhảy
xuống biển chỉ là một việc đơn giản, chỉ là một cái chớp mắt.
Tất cả mọi người đều biết, nhảy xuống có thể sẽ chết.
Không chết cũng sống không ra người….
Duệ Húc vẫn đứng nhìn mặt biển, một lúc sau, hắn quay đầu lại nhìn
Thiếu Triết, khóe môi cong lên nhợt nhạt, quần áo dính chặt vào da, cảm
giác ướt át này khiến Duệ Húc cảm thất lạnh lẽo.
“Bạch Thiếu Triết, nhớ kĩ những lời anh nói…” Duệ Húc bước lên,
tiếng gió biển hòa vào tiếng nói của Duệ Húc truyền vào tai Thiếu Triết, đột nhiên Thiếu Triết trợn mắt, nhìn người đàn ông vừa rồi còn đứng đây đã giống như một ánh sáng, xoay người lao xuống biển, sóng biển không
ngừng chồm lên, nuốt sống bóng đen đó cho tới khi nó biến mất hoàn toàn.
Khóe môi cong cong từ từ hạ xuống, hắn xoay người, đi về phía đường. Trên gương mặt có nửa mặt phần đồng tình, nhưng trong mắt cũng lộ rõ sự phức tạp.
“Khụ…” Cả người Duệ Húc ướt đẫm đi tới, trên ngón tay thỉnh thoảng
có vài giọt máu loãng rơi xuống, hắn nhìn về phía biển, hiện tại hắn
thật chật vật, bộ quần áo dính chặt vào người, trong giầy đầy nước, nước từ quần áo không ngừng chảy xuống, chân hắn như một dòng nước nhỏ.
Duệ Húc lại khụ một tiếng, nhấc tay mới phát hiện cánh tay mình đau đớn như sắp bị cắt đứt.
Nhưng trên mặt của hắn lại lỗý cười, khóe môi cong lên, nụ cười thật đẹp.
Duệ Húc nở nụ cười, nụ cười thật thoải mái.
“Bạch Thiếu Triết, tôi thắng….”
Trong bệnh viện, Đoàn Hạo không có chút nhẹ nhàng nào tiêm thuốc cho Duệ Húc, cùng làđàn ông, cũng đâu cần phải… Khác người như vậy, Duệ Húc nhìn ra bên ngoài, ánh mắt màu trà nhìn ra thế giới bên ngoài.
Cánh tay hắn sớm bị nhuộm bởi máu, cả người ẩm ướt, cả cái vẻ mặt ngây ngô thất thần này, Đoàn Hạo sợ rằng đây là người khác.
“Húc, anh không đau sao?” Đoàn Hạo nói xong, lại mạnh tay xoa thuốc vào miệng vết thương của Duệ Húc.
Duệ Húc hơi nhíu mày, cũng không hề lên tiếng, có vẻ như cánh tay đẫm máu này như không có.
“Đúng là biến thái,” Đoàn Hạo lẩm bẩm một tiếng, lại chịu phận bất
hạnh giúp đỡ con người này xử lý vết thương, không cảm giác đau, không
biến thái thì là gì?
Duệ Húc nhíu mày nhìn cánh tay đầy máu, kì thực bị thương như thế
này là vẫn còn nhẹ, sau đó liền quay mặt đi, duy trì bộ dạng vừa rồi,
trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi, mặt mũi cũng tái nhợt đi.
“Được rồi, đã xong…” Đoàn Hào thỏa mãn nhìn tác phẩm của mình, đưa tay lau lau mồ hôi trên trán, hừm, không tối lắm.
“Đoàn Hạo…” Giọng nói mang vẻ cảnh cáo của Húc truyền tới, Đoàn Hạo
vội giơ hai tay ra, “Anh không cần lớn tiếng như vậy, tôi có thể nghe
được, còn có tôi cần nghỉ ngơi, tôi đã giúp anh rồi, còn không lấy một
chút tiền nào, bây giờ anh còn muốn khiến tô lạnh chết sao, tôi thật sự
rất mệt đấy.”
(Sao Duệ Húc đáng ghét mà bạn bèđáng yêu thế nhể :3)
“Đoàn Hạo, tôi cảnh cáo cậu, lập tức lấy mấy cái thứ kia xuống,” Ánh mắt Duệ Húc như bắn ra lửa nhìn vào cái mấy thứ trên tay mình, trong
mắt như có dao găm không ngừng bắn ra.
Đoàn Hạo xoa xoa cằm, “Tôi thấy tốt lắm, anh không thấy rất đáng yêu sao?” Hắn mất rất nhiều thời gian nha… Cái nơ con bước này… “Cậu đúng
là lãnh khốc, chẳng có tí cảm xúc nào…” Đoàn Hạo chọc chọc vào tay Duệ
Húc, bộ dáng rất vô tội, kì thực trong lòng đã cười sắp ngất ồi, có thể
khiến Duệ Húc tức giận tới mặt đỏ tía tai thực sự là chẳng có máy
người, nếu như hắn không cố gắng nắm chắc cơ hội này, đúng là quá phí
phạm.
Duệ Húc mím môi, đưa tay, tháo cái nơ con bước ra, hắn làđàn ông,
còn cốt trên tay cái nơ con bướm, nếu để người khác nhìn thấy, hắn- tổng tài của tập đoàn Húc Nhật không mang danh biến thái mới là lạ,
“Tôi nói này Húc, anh không thể thô lỗ như vậy nha, đây là thành quả của tôi đó,” Đoàn Họa nhìn chằm chằm Duệ Húc tháo cái nơ con bướm ra,
bất đắc dĩ cười cười, người này, đúng là không đáng yêu.
“Đoàn Hạo, nếu cậu còn gây trò trên người tôi, tôi sẽđá cậu ra bên ngoài,” Duệ Húc cảnh cáo, cầm áo khoác mặc lên.
“Được rồi, tôi biết rồi…” Đoàn Hạo vội giơ tay đầu hàng, nhìn thấy
dáng vẻđáng sợ của ai đó, hắn vẫn thành thật một chút thì tốt hơn, người này nói được thì làm được, nếu bịđá ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào nữa
chứ.
“Đúng rồi, Húc, anh và vợ trước thế nào rồi, con anh đâu, tôi muốn
gặp mặt nha. Không biết tiểu Duệ Húc sẽ như thế nào nhỉ?” Đoàn Hạo tò mò hỏi, có một số việc bản thân hắn đoán, một số thì hỏi Vệ Thần, hỏi Duệ
Húc, coi như hết, hắn không có gan lớn như thế.
Duệ Húc mặc áo, động tác có chút khó khăn, đột nhiên sắc mặt trở nên u ám, Đoàn Hạo vỗ tay bốp một cái, vẻ mặt cợt nhả, rồi đưa tay đặt lên
vai Duệ Húc.
“Húc, xem ra, lúc đó hai người đều rất khó khăn ha, tôi biết lúc
đóđã xảy ra chuyện gì, chỉ là không nghĩ tới kết quả sẽ thế này.”
Duệ Húc mặc xong áo, lãnh đạm nghe câu nói của Đoàn Hạo, cái này
đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõđã thông, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Đoàn Hạo nhìn thấy rất rõ, chỉ có cái tên ngu ngốc này, đã
lâu như vậy mới biết bản thân mình muốn gì.
“Tôi đi đây, nhớ chuyện tôi bị thương, tuyệt đối không được nói với
người khác.” Trên tay Duệ Húc chỉ còn một nút thắt, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại.
“Anh yên tâm đi, miệng của tôi rất kín,” Đoàn Hạo gật đật đáp ứng,
biết Húc không muốn tiếp tục đề tài kia, vậy hắn cũng không cần nói
nhiều nữa, có một số việc không thể vượt quá mức, hắn hiểu rõ.
“Đúng rồi, Húc, kết quả xét nghiệm của anh có rồi, khi nào anh sẽ lấy?”
Duệ Húc chuẩn bị mở cửa, tay nắm chặt nắm cửa.
“Mấy ngày nữa đi,” Hắn mở cửa đi ra bên ngoài, bỏ lại Đoàn Hạo.
Đoàn Hạo khẽ lắc đầu, sau đó lấy một chiếc tui đừng kết quả xét nghiệm, trên đó viết ba chữ Lê Duệ Húc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.