Quyển 4 - Chương 13
Hạ Nhiễm Tuyết
15/04/2014
Hắn ngồi xuống, mở túi ra… Lật từng tờ từng tờ, lông mày nhăn ngày càng chặt, cuối cùng cả gương mặt đều lộ ra sự u ám nặng nề.
“Húc, cậu có biết, bệnh của cậu vẫn chưa được rõ ràng,” Đoàn Hạo lầm bầm nói, rồi cất giấy xét nghiệm vào trong túi, mở cửa đi ra ngoài, cảm giác hơi thở thật nặng nề, kết quả xét nghiệm vẫn luôn đặt ởđây, dường như chưa có ai từng xem qua.
Duệ Húc đi ra ngoài, hắn đã thay một bộ quần áo mới, đây làĐoàn Hạo mua cho hắn, bộ quần áo kia đầy nước và máu, đã không thể mặc được nữa. Mở cửa xe, Duệ Húc nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay bị thương.
Đoàn Hạo hỏi hắn cóđau không….
Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười thật chua xót, hóa ra… Đây làđau… Cảm giác như này sao.
Hắn ngồi vào ghế lại, trong xe tĩnh mịch, hắn lấy di động, màn hình điện thoại đen xì, lâu không động vào, không biết đã có bao nhiêu cuộc gọi tới. Hắn chợt nhớ ra, di động cũng bị dính nước biển, sớm đã hỏng rồi.
Bàn tay hắn khẽ nắm lại, may mắn là bị thương ở tay trái, nếu không hắn sẽ phải trở thành phế nhân vài ngày.
Trong công ty, hắn đi thang máy lên tầng bốn năm, Hà Duyên đang đứng đó lo lắng chờ hắn, khi nhìn thấy hắn đi tới, “Tổng tài, tổng tài Bạch Thịđang chờ ngài ở trong phòng làm việc, chúng tôi không thể liên hệđược với ngài, thật xin lỗi,” Hà Duyên vội nói, tùy rằng quan hệ của cô và Thiếu Triết không tới mức xa lạ như vậy, nhưng việc tư là việc tư, việc công là việc công, không thể coi là một.
“Tôi biết rồi, côđi làm việc đi,” Duệ Húc lắc lắc cánh tay phải, Hà Duyên ngồi lại vào vị trí làm việc, khi cửa phòng đóng lại, cô liền đưa tay vỗ vỗ vào trán, cái này coi như là tình địch gặp mặt, cuộc chiến giữa hai người đàn ông, sao lại chưa bắt đầu chứ, cô cảm giác thấy có chút đau đầu.
Trong văn phòng, Thiếu Triết ngang nhiên ngồi trên ghế, uống cà phê, nhìn phòng cảnh bên ngoài, nơi này không phải lần đầu tiên hắn tới, nhưng lần này tâm tình rất khác biệt, lần trước là quan hệ làm ăn, lần này là quan hệ thùđịch, vừa làđối tác vừa là tình địch.
Hắn đặt cái chén trong tay xuống, cửa mở ra, từ phía sau truyền lại tiếng bước chân trầm ổn.
“Tôi biết, anh sẽ không chết dễ dàng như vậy, Lê Duệ Húc,” Thiếu Triết nâng chén trà lên đặt bên miệng, nhấp chút trà. Hương trà tràn ngập, ánh mắt đen càng sâu hơn.
“Dường nhưđã làm anh thất vọng?” Duệ Húc bước về phía bàn làm việc, ngồi vào ghế da, lưng tựa vào thành ghế, trên mặt vẫn lộ sự bình tĩnh, không hề giống với một người đàn ông vừa khảo nghiệm việc sống chết.
“Tôi không hề thất vọng, tôi rất tỉnh táo,” Thiếu Triết uống chén trà, như cười như không nhìn Duệ Húc, “Tôi cũng không muốn anh chết, như vậy tôi sẽ phải ngồi tù, nếu anh chết, tôi ngồi tù, như vậy người mà chúng ta yêu sẽ không có chỗ nương tựa, tôi không đành lòng, chẳng lẽ anh lại nhẫn tâm thế sao?”
Bàn tay trái đặt trên đùi nắm chặt, miệng vết thương nhưđang rỉ máu, “Anh muốn nhắc tôi phải lập di chúc sao? Lê Duệ Húc nếu xảy ra chuyện gì, đều không có liên quan tới Bạch Thiếu Triết,” Duệ Húc cười lạnh.
Thiếu Triết khẽ nhướn mày, “Tôi không cóý này, nhưng nếu anh muốn làm thế, tôi cũng không phản đối.”
Duệ Húc buông lỏng tay, người đàn ông này thật thông minh, mỗi câu nói dường nhưđều bam hàm một ý nghĩa khác, làm người khác không đoán ra hắn cóâm mưu gì.
“Ván đặt cược của chúng ta, anh không quên đấy chứ?” Duệ Húc hít một hơi, kéo ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, thỉnh thoảng hút một hơi rồi thổi ra một làn khói, mỏng manh mờảo, không biết làđối với Duệ Húc hay đối với Thiếu Triết.
“Trí nhớ của tôi tốt lắm, anh không cần lo lắng,” Thiếu Triết đặt chén trà xuống, cảm giác bàn tay có chút ấm áp, nhưng đầu ngón tay vẫn rất lạnh lẽo.
“Tôi đã nói rồi, tôi có thể… Nhưng đó chỉ là có thể, còn những gì mà Tô Tử Lạc phải chịu, cảđứa bé kia, sự trả giá hiện tại của anh chẳng đáng là bao.” Thiếu Triết đứng lên, hắn vẫn mặc bộ quần áo màu trắng, không giống Duệ Húc, một thân đều màu đen, khiến người khác không dám tới gần, mà sự lãnh đạm trên người hắn cũng khiến cho người khác khó mà tiếp nhận, bọn họđều biết, khi đốn mặt với nhau bọn họđều trở nên tàn nhẫn.
“Anh muốn đổi ý?” Duệ Húc dập tắt điếu thuốc, giọng nói lãnh đạm, sự lạnh lẽo cũng gia tăng rất nhiều, nếu ởđây không phải là Thiếu Triết mà là một người khác, cũng đã sớm đầu hàng.
“Lê Duệ Húc, lời tôi nói đã rất rõ ràng, tôi nói là có thể, có thể cũng có thê là không thể, là anh tự nguyện, tôi không hềép anh, nếu anh muốn Tử Lạc, muốn Bánh Bao Nhỏ, như vậy không phải tôi hay bất luận ai khác có thể cho anh, có thể trả lại anh.”
“Họ không phải hàng hóa, họ là người, nếu họ nguyện ýđi cùng anh, khi đó tôi sẽ rời khỏi họ, vôđiều kiện, nhưng nếu họ không muốn, vậy Bạch Thiếu Triết này cũng sẽ không để bất kì ai đưa họ rời khỏi tôi.”
Hắn quay đầu lại nhìn Duệ Húc, Duệ Húc trầm tĩnh nhìn Thiếu Triết, chỉ cóánh mắt kia lạnh lùng khát máu, dường như hắn đã bị người đàn ông này lừa… Hắn đặt tay lên tay trái, cảm giác đau ngày một rõ.
Thiếu Triết rời đi, cánh cửa đóng lại, không chỉ có người rời đi mà dường như còn thêm một thứ gì khác.
Thiếu Triết đi ra ngoài, khẽ gật đầu với Hà Duyên, sau đóđi về phía thang máy, Hà Duyên nhìn về phía cánh cửa đang đóng, cúi đầu thở dài.
Cảm giác bất lực, hỗn loạn, cảm giác trong lòng không mấy dễ chịu, Tô Tử Lạc, đúng vậy, thực tế côấy cũng chẳng sung sướng gì.
Cô từ trên cổ lấy ra chiếc vòng, chiếc vòng này được làm từ vàng ròng, mặt trên còn có ký hiệu, đơn giản trang nhã, khi cô khó khăn nhất thống khổ nhất đều chưa từng nghĩ tới việc bán nó.
“Cô gái đen, đang nhìn cái gì vậy?” Vệ Thần vừa đi tới vừa nói, Hà Duyên vội nắm chặt tay lại, sắc mặt có chút bối rối.
“Húc, cậu có biết, bệnh của cậu vẫn chưa được rõ ràng,” Đoàn Hạo lầm bầm nói, rồi cất giấy xét nghiệm vào trong túi, mở cửa đi ra ngoài, cảm giác hơi thở thật nặng nề, kết quả xét nghiệm vẫn luôn đặt ởđây, dường như chưa có ai từng xem qua.
Duệ Húc đi ra ngoài, hắn đã thay một bộ quần áo mới, đây làĐoàn Hạo mua cho hắn, bộ quần áo kia đầy nước và máu, đã không thể mặc được nữa. Mở cửa xe, Duệ Húc nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay bị thương.
Đoàn Hạo hỏi hắn cóđau không….
Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười thật chua xót, hóa ra… Đây làđau… Cảm giác như này sao.
Hắn ngồi vào ghế lại, trong xe tĩnh mịch, hắn lấy di động, màn hình điện thoại đen xì, lâu không động vào, không biết đã có bao nhiêu cuộc gọi tới. Hắn chợt nhớ ra, di động cũng bị dính nước biển, sớm đã hỏng rồi.
Bàn tay hắn khẽ nắm lại, may mắn là bị thương ở tay trái, nếu không hắn sẽ phải trở thành phế nhân vài ngày.
Trong công ty, hắn đi thang máy lên tầng bốn năm, Hà Duyên đang đứng đó lo lắng chờ hắn, khi nhìn thấy hắn đi tới, “Tổng tài, tổng tài Bạch Thịđang chờ ngài ở trong phòng làm việc, chúng tôi không thể liên hệđược với ngài, thật xin lỗi,” Hà Duyên vội nói, tùy rằng quan hệ của cô và Thiếu Triết không tới mức xa lạ như vậy, nhưng việc tư là việc tư, việc công là việc công, không thể coi là một.
“Tôi biết rồi, côđi làm việc đi,” Duệ Húc lắc lắc cánh tay phải, Hà Duyên ngồi lại vào vị trí làm việc, khi cửa phòng đóng lại, cô liền đưa tay vỗ vỗ vào trán, cái này coi như là tình địch gặp mặt, cuộc chiến giữa hai người đàn ông, sao lại chưa bắt đầu chứ, cô cảm giác thấy có chút đau đầu.
Trong văn phòng, Thiếu Triết ngang nhiên ngồi trên ghế, uống cà phê, nhìn phòng cảnh bên ngoài, nơi này không phải lần đầu tiên hắn tới, nhưng lần này tâm tình rất khác biệt, lần trước là quan hệ làm ăn, lần này là quan hệ thùđịch, vừa làđối tác vừa là tình địch.
Hắn đặt cái chén trong tay xuống, cửa mở ra, từ phía sau truyền lại tiếng bước chân trầm ổn.
“Tôi biết, anh sẽ không chết dễ dàng như vậy, Lê Duệ Húc,” Thiếu Triết nâng chén trà lên đặt bên miệng, nhấp chút trà. Hương trà tràn ngập, ánh mắt đen càng sâu hơn.
“Dường nhưđã làm anh thất vọng?” Duệ Húc bước về phía bàn làm việc, ngồi vào ghế da, lưng tựa vào thành ghế, trên mặt vẫn lộ sự bình tĩnh, không hề giống với một người đàn ông vừa khảo nghiệm việc sống chết.
“Tôi không hề thất vọng, tôi rất tỉnh táo,” Thiếu Triết uống chén trà, như cười như không nhìn Duệ Húc, “Tôi cũng không muốn anh chết, như vậy tôi sẽ phải ngồi tù, nếu anh chết, tôi ngồi tù, như vậy người mà chúng ta yêu sẽ không có chỗ nương tựa, tôi không đành lòng, chẳng lẽ anh lại nhẫn tâm thế sao?”
Bàn tay trái đặt trên đùi nắm chặt, miệng vết thương nhưđang rỉ máu, “Anh muốn nhắc tôi phải lập di chúc sao? Lê Duệ Húc nếu xảy ra chuyện gì, đều không có liên quan tới Bạch Thiếu Triết,” Duệ Húc cười lạnh.
Thiếu Triết khẽ nhướn mày, “Tôi không cóý này, nhưng nếu anh muốn làm thế, tôi cũng không phản đối.”
Duệ Húc buông lỏng tay, người đàn ông này thật thông minh, mỗi câu nói dường nhưđều bam hàm một ý nghĩa khác, làm người khác không đoán ra hắn cóâm mưu gì.
“Ván đặt cược của chúng ta, anh không quên đấy chứ?” Duệ Húc hít một hơi, kéo ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, thỉnh thoảng hút một hơi rồi thổi ra một làn khói, mỏng manh mờảo, không biết làđối với Duệ Húc hay đối với Thiếu Triết.
“Trí nhớ của tôi tốt lắm, anh không cần lo lắng,” Thiếu Triết đặt chén trà xuống, cảm giác bàn tay có chút ấm áp, nhưng đầu ngón tay vẫn rất lạnh lẽo.
“Tôi đã nói rồi, tôi có thể… Nhưng đó chỉ là có thể, còn những gì mà Tô Tử Lạc phải chịu, cảđứa bé kia, sự trả giá hiện tại của anh chẳng đáng là bao.” Thiếu Triết đứng lên, hắn vẫn mặc bộ quần áo màu trắng, không giống Duệ Húc, một thân đều màu đen, khiến người khác không dám tới gần, mà sự lãnh đạm trên người hắn cũng khiến cho người khác khó mà tiếp nhận, bọn họđều biết, khi đốn mặt với nhau bọn họđều trở nên tàn nhẫn.
“Anh muốn đổi ý?” Duệ Húc dập tắt điếu thuốc, giọng nói lãnh đạm, sự lạnh lẽo cũng gia tăng rất nhiều, nếu ởđây không phải là Thiếu Triết mà là một người khác, cũng đã sớm đầu hàng.
“Lê Duệ Húc, lời tôi nói đã rất rõ ràng, tôi nói là có thể, có thể cũng có thê là không thể, là anh tự nguyện, tôi không hềép anh, nếu anh muốn Tử Lạc, muốn Bánh Bao Nhỏ, như vậy không phải tôi hay bất luận ai khác có thể cho anh, có thể trả lại anh.”
“Họ không phải hàng hóa, họ là người, nếu họ nguyện ýđi cùng anh, khi đó tôi sẽ rời khỏi họ, vôđiều kiện, nhưng nếu họ không muốn, vậy Bạch Thiếu Triết này cũng sẽ không để bất kì ai đưa họ rời khỏi tôi.”
Hắn quay đầu lại nhìn Duệ Húc, Duệ Húc trầm tĩnh nhìn Thiếu Triết, chỉ cóánh mắt kia lạnh lùng khát máu, dường như hắn đã bị người đàn ông này lừa… Hắn đặt tay lên tay trái, cảm giác đau ngày một rõ.
Thiếu Triết rời đi, cánh cửa đóng lại, không chỉ có người rời đi mà dường như còn thêm một thứ gì khác.
Thiếu Triết đi ra ngoài, khẽ gật đầu với Hà Duyên, sau đóđi về phía thang máy, Hà Duyên nhìn về phía cánh cửa đang đóng, cúi đầu thở dài.
Cảm giác bất lực, hỗn loạn, cảm giác trong lòng không mấy dễ chịu, Tô Tử Lạc, đúng vậy, thực tế côấy cũng chẳng sung sướng gì.
Cô từ trên cổ lấy ra chiếc vòng, chiếc vòng này được làm từ vàng ròng, mặt trên còn có ký hiệu, đơn giản trang nhã, khi cô khó khăn nhất thống khổ nhất đều chưa từng nghĩ tới việc bán nó.
“Cô gái đen, đang nhìn cái gì vậy?” Vệ Thần vừa đi tới vừa nói, Hà Duyên vội nắm chặt tay lại, sắc mặt có chút bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.