Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6311: C4732: Chương 4732
Bạch Long
10/09/2024
Tuy nhiên, hành vi điên rồ của hắn đều không có ai quan tâm.
Vì ở đây không có người trông chừng.
Điều này khiến Kiều Tín càng tức giận hơn.
Kể từ khi hắn được đưa đến đây, không ai chú ý đến hắn, gọi trời không thấu, gọi đất chẳng hay.
Đặc biệt là những người xa lạ xung quanh hắn, tất cả bọn họ đều chỉ quan tâm đến công việc của mình, hoàn toàn coi hắn như không khí.
“Này, các người không nghe tôi nói sao? Thần y Lâm đâu? Bảo hắn cút đến đây cho tôi!”, Kiều Tín đi đến bàn bi-a, hét vào mặt hai người đang chơi bi-a.
Nhưng cả hai vẫn phớt lờ hắn và tiếp tục chơi bi-a.
Điều này khiến Kiều Tín phát cáu.
“Khốn kiếp!”
Hắn lật ngược bàn bi-a.
Bụp!
Bàn bi-a đập mạnh xuống đất, những quả bóng bi-a lần lượt lăn khắp phòng.
Hiện trường là một mớ hỗn độn.
Hai người đang chơi bi-a lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Kiều Tín.
Kiều Tín bị khí thế của đối phương dọa sợ, không khỏi lui về phía sau mấy bước, nuốt nước bọt, nhưng rất nhanh hắn lại trở nên cứng rắn, hừ một tiếng: “Nhìn gì mà nhìn? Thằng chó! Mày biết tao là ai không? Tao nói cho mày biết, ông đây là Kiều Tín! Cậu chủ nhà họ Kiều, mày có tin chỉ một cuộc điện thoại tao có thể tiêu diệt luôn cả nhà mày không hả?”
Tuy nhiên, đối phương dường như không nghe lời Kiều Tín nói, một trong số họ giơ tay lên, sẵn sàng tấn công.
“A?”
Kiều Tín sợ hết hồn.
Mặc dù hắn biết chút võ công, nhưng lúc này hoàn toàn bị khí thế của đối phương dọa sợ, căn bản không dám đánh trả.
Lúc này, một người phụ nữ đang đọc sách trong góc đột nhiên hét lớn: “Dừng lại!”
Dù động tác của hai người có cứng rắn đến đâu, cũng phải liếc nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ không ngẩng đầu lên mà vẫn xem quyển sách trong tay, nói: “Đừng làm loạn, thần y Lâm tới rồi!”
“Cái gì? Thần y Lâm?”
Kiều Tín sững sờ, vội vàng nhìn về phía cửa chính.
Lâm Chính bước nhanh vào phòng, Kiều Hổ và Kiều Báo cũng cùng tới.
Kiều Tín vui mừng khôn xiết, nhìn hai người họ kích động đến mức run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Ông Hổ! Ông Báo! Cuối cùng hai người cũng tới rồi”.
Hắn chạy tới, hét toáng lên: “Mau đưa tôi đi! Còn nữa, giết chết thằng họ Lâm này đi, giết chết hắn! Giết hắn ngay lập tức!”
Hai người đánh giá Kiều Tín một lượt, thấy trên người hắn không có vết thương hay bất kỳ dấu vết bị ngược đãi nào, bọn họ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Những người khác đâu?”
Vì ở đây không có người trông chừng.
Điều này khiến Kiều Tín càng tức giận hơn.
Kể từ khi hắn được đưa đến đây, không ai chú ý đến hắn, gọi trời không thấu, gọi đất chẳng hay.
Đặc biệt là những người xa lạ xung quanh hắn, tất cả bọn họ đều chỉ quan tâm đến công việc của mình, hoàn toàn coi hắn như không khí.
“Này, các người không nghe tôi nói sao? Thần y Lâm đâu? Bảo hắn cút đến đây cho tôi!”, Kiều Tín đi đến bàn bi-a, hét vào mặt hai người đang chơi bi-a.
Nhưng cả hai vẫn phớt lờ hắn và tiếp tục chơi bi-a.
Điều này khiến Kiều Tín phát cáu.
“Khốn kiếp!”
Hắn lật ngược bàn bi-a.
Bụp!
Bàn bi-a đập mạnh xuống đất, những quả bóng bi-a lần lượt lăn khắp phòng.
Hiện trường là một mớ hỗn độn.
Hai người đang chơi bi-a lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Kiều Tín.
Kiều Tín bị khí thế của đối phương dọa sợ, không khỏi lui về phía sau mấy bước, nuốt nước bọt, nhưng rất nhanh hắn lại trở nên cứng rắn, hừ một tiếng: “Nhìn gì mà nhìn? Thằng chó! Mày biết tao là ai không? Tao nói cho mày biết, ông đây là Kiều Tín! Cậu chủ nhà họ Kiều, mày có tin chỉ một cuộc điện thoại tao có thể tiêu diệt luôn cả nhà mày không hả?”
Tuy nhiên, đối phương dường như không nghe lời Kiều Tín nói, một trong số họ giơ tay lên, sẵn sàng tấn công.
“A?”
Kiều Tín sợ hết hồn.
Mặc dù hắn biết chút võ công, nhưng lúc này hoàn toàn bị khí thế của đối phương dọa sợ, căn bản không dám đánh trả.
Lúc này, một người phụ nữ đang đọc sách trong góc đột nhiên hét lớn: “Dừng lại!”
Dù động tác của hai người có cứng rắn đến đâu, cũng phải liếc nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ không ngẩng đầu lên mà vẫn xem quyển sách trong tay, nói: “Đừng làm loạn, thần y Lâm tới rồi!”
“Cái gì? Thần y Lâm?”
Kiều Tín sững sờ, vội vàng nhìn về phía cửa chính.
Lâm Chính bước nhanh vào phòng, Kiều Hổ và Kiều Báo cũng cùng tới.
Kiều Tín vui mừng khôn xiết, nhìn hai người họ kích động đến mức run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Ông Hổ! Ông Báo! Cuối cùng hai người cũng tới rồi”.
Hắn chạy tới, hét toáng lên: “Mau đưa tôi đi! Còn nữa, giết chết thằng họ Lâm này đi, giết chết hắn! Giết hắn ngay lập tức!”
Hai người đánh giá Kiều Tín một lượt, thấy trên người hắn không có vết thương hay bất kỳ dấu vết bị ngược đãi nào, bọn họ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Những người khác đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.