Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6312: C4733: Chương 4733
Bạch Long
10/09/2024
Kiều Báo lập tức hỏi.
“Chờ ở phòng bên trong đấy”.
Lâm Chính tìm một chỗ ngồi, tùy ý ngồi xuống.
“Bảo bọn họ ra đây đi, còn nữa, cậu cũng lập tức đi theo chúng tôi, gia chủ của chúng ta muốn nói chuyện với cậu!”, Kiều Báo hờ hững nói.
“Gia chủ của các ông muốn nói chuyện với tôi thì bảo ông ta tự đến đây tìm tôi! Tôi không rảnh chạy tới gặp ông ta!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu nói gì cơ?”
Hai người nheo mắt, đằng đằng sát khí.
Bảo gia chủ nhà họ Kiều tới đây gặp Lâm Chính sao?
Nói chuyện viển vông!
Kiều Tín bình an vô sự, trên thực tế, đối với hai người họ mà nói, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Có cứu được hai mươi người nhà Kiều hay không cũng không quan trọng, ít nhất bọn họ cũng có thể giải thích với bố của Kiều Tín.
Nếu Lâm Chính không chịu hợp tác, họ không ngại thủ tiêu Lâm Chính ở đây rồi đưa về nhà họ Kiều.
“Tên họ Lâm kia, có vẻ như cậu vẫn không hiểu rõ tình hình nhỉ, cậu cho rằng cậu có tư cách sao?”, Kiều Báo hờ hững nói, đã âm thầm vận khí kình.
Sắc mặt Kiều Hổ cũng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Bảo gia chủ đích thân tới đây ư? Chỉ sợ Giang Thành của cậu sẽ bị lật tung! Gà chó cũng không được yên!”
“Thật sao? Vậy thì tôi rất mong chờ. À, căn phòng đằng kia là của các ông, các ông cứ ở đó đi”.
Lâm Chính chỉ vào góc phòng nói.
“Thú vị! Ha ha, rất thú vị!”
Kiều Báo tức giận bật cười, sát khí trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
“Kiều Báo!”
Kiều Hổ quát.
“Biết rồi”, Kiều Báo gật đầu, quay đầu nói: “Cậu chủ, cậu đứng sau lưng chúng tôi, đừng chạy lung tung, bây giờ chúng tôi sẽ phụng mệnh bắt thần y Lâm về!”
“Đừng giết hắn vội, tốt nhất là phế bỏ hắn rồi đưa hắn về, tôi muốn hành hạ hắn!”, Kiều Tín hung tợn nói.
Hai người không lên tiếng, mà cùng nhau tiến lên trước, chuẩn bị ra tay.
Lâm Chính vẫn ngồi ở trên ghế, thần sắc bình tĩnh, hờ hững nhìn hai người bọn họ.
Mà những người khác trong phòng cũng vậy.
Mặc dù bầu không khí rất ngột ngạt, nhưng họ cứ như không cảm nhận được.
Điều này khiến Kiều Hổ và Kiều Báo ngờ vực.
Thần y Lâm bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ là có chỗ dựa gì sao?
Kệ đi!
Kiều Báo hừ một tiếng, định ra tay trước.
Nhưng lúc ông ta định giơ tay chém giết, một âm thanh đột nhiên truyền đến.
“Sao thế? Thần y Lâm, cậu lại mời thêm khách mới sao?”
“Chờ ở phòng bên trong đấy”.
Lâm Chính tìm một chỗ ngồi, tùy ý ngồi xuống.
“Bảo bọn họ ra đây đi, còn nữa, cậu cũng lập tức đi theo chúng tôi, gia chủ của chúng ta muốn nói chuyện với cậu!”, Kiều Báo hờ hững nói.
“Gia chủ của các ông muốn nói chuyện với tôi thì bảo ông ta tự đến đây tìm tôi! Tôi không rảnh chạy tới gặp ông ta!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu nói gì cơ?”
Hai người nheo mắt, đằng đằng sát khí.
Bảo gia chủ nhà họ Kiều tới đây gặp Lâm Chính sao?
Nói chuyện viển vông!
Kiều Tín bình an vô sự, trên thực tế, đối với hai người họ mà nói, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Có cứu được hai mươi người nhà Kiều hay không cũng không quan trọng, ít nhất bọn họ cũng có thể giải thích với bố của Kiều Tín.
Nếu Lâm Chính không chịu hợp tác, họ không ngại thủ tiêu Lâm Chính ở đây rồi đưa về nhà họ Kiều.
“Tên họ Lâm kia, có vẻ như cậu vẫn không hiểu rõ tình hình nhỉ, cậu cho rằng cậu có tư cách sao?”, Kiều Báo hờ hững nói, đã âm thầm vận khí kình.
Sắc mặt Kiều Hổ cũng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Bảo gia chủ đích thân tới đây ư? Chỉ sợ Giang Thành của cậu sẽ bị lật tung! Gà chó cũng không được yên!”
“Thật sao? Vậy thì tôi rất mong chờ. À, căn phòng đằng kia là của các ông, các ông cứ ở đó đi”.
Lâm Chính chỉ vào góc phòng nói.
“Thú vị! Ha ha, rất thú vị!”
Kiều Báo tức giận bật cười, sát khí trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
“Kiều Báo!”
Kiều Hổ quát.
“Biết rồi”, Kiều Báo gật đầu, quay đầu nói: “Cậu chủ, cậu đứng sau lưng chúng tôi, đừng chạy lung tung, bây giờ chúng tôi sẽ phụng mệnh bắt thần y Lâm về!”
“Đừng giết hắn vội, tốt nhất là phế bỏ hắn rồi đưa hắn về, tôi muốn hành hạ hắn!”, Kiều Tín hung tợn nói.
Hai người không lên tiếng, mà cùng nhau tiến lên trước, chuẩn bị ra tay.
Lâm Chính vẫn ngồi ở trên ghế, thần sắc bình tĩnh, hờ hững nhìn hai người bọn họ.
Mà những người khác trong phòng cũng vậy.
Mặc dù bầu không khí rất ngột ngạt, nhưng họ cứ như không cảm nhận được.
Điều này khiến Kiều Hổ và Kiều Báo ngờ vực.
Thần y Lâm bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ là có chỗ dựa gì sao?
Kệ đi!
Kiều Báo hừ một tiếng, định ra tay trước.
Nhưng lúc ông ta định giơ tay chém giết, một âm thanh đột nhiên truyền đến.
“Sao thế? Thần y Lâm, cậu lại mời thêm khách mới sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.