Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6751: C5172: Chương 5172
Bạch Long
10/09/2024
“Đương nhiên, trời đất chứng giám, tôi thề từ nay về sau sẽ không đối đầu với thần y Lâm nữa. Sau này nhìn thấy anh tôi sẽ đi đường vòng, sẽ không xuất hiện trước mặt anh, chỉ xin anh tha cho tôi một lần. Cầu xin anh thần y Lâm”, nói xong, Thái Thương Long lại khấu đầu.
“Ôi trời”, nhìn thấy cảnh tưởng đó, tất cả đều bàng hoàng. Ai có thể ngờ được Thái Thương Long vừa rồi còn là một kẻ vô địch thiên hạ thì giờ đã phải khấu đầu trước Lâm Chính. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.
“Thưa thầy. Người này vô cùng giảo hoạt, nham hiểm độc ác. Không thể tin được”, Vệ Tân Kiếm vội lên tiếng.
“Nói đúng! Thái Thương Long là một kẻ được mệnh danh là rắn độc. Người này từng giết cả bằng hữu của mình. Giờ mà không tiêu diệt anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành đại họa”, lại có một người khác của Tử Huyền Thiên lên tiếng.
“Vậy sao?”, Lâm Chính sờ cằm suy nghĩ.
Thái Thương Long nghe thấy vậy thì bật khóc: “Thần y Lâm, chắc anh không biết, tôi không hề muốn giết họ nhưng do người đó phản bội tôi, muốn tôi phải chết thế là người đời đâm ra hiểu lầm tôi. Tôi tuyệt đối không phải loại tiểu nhân bất tín bất nghĩa như thế”, Thái Thương Long nói nghe rất thật. Anh ta vừa nói vừa khấu đầu, nước mắt đầm đìa.
Lâm Chính cười thản nhiên, vội vàng bước tới, đỡ anh ta dậy: “Anh không cần phải như vậy. Tôi biết người ta hiểu lầm anh, hôm nay anh đã nhận được sai lầm của mình thì sao tôi lại không tha thứ cho được. Đừng tự trách mình nữa”.
“Nói như vậy là thần y Lâm đồng ý tha cho tôi đúng không?”, Thái Thương Long kích động hỏi.
“Đương nhiên”.
“Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm”, Thái Thương Long vội vàng chắp tay, mừng rỡ vô cùng.
“Không cần khách khí. Anh đã từ bỏ Thái Vũ Thần Toàn thì anh xuống đi, tôi còn phải đấu với người khác nữa”, Lâm Chính mỉm cười.
“Được, được”, Thái Thương Long mỉm cười gật đầu, quay người bước xuống võ đài.
Lâm Chính khẽ mỉm cười, quay người đi định hỏi xem có còn ai muốn đấu với mình nữa không thì…
Đúng lúc này…
Thái Thương Long chuẩn bị bước khỏi võ đài bỗng quay bật lại, dùng một tay tấn công về phía Lâm Chính.
Đám đông thất kinh.
“Thầy ơi cẩn thận”, Vệ Tân Kiếm hét lớn.
Thế nhưng…đã không còn kịp nữa. Tốc độ của Thái Thương Long quá nhanh. Cánh tay của anh ta như điện xẹt, tiệp cận lưng của Lâm Chính. Từ cánh tay đó, xuất hiện một thứ sắc bén, đâm vào lưng của Lâm Chính. Từ lưng xuyên qua ngực. Lâm Chính run rẩy, máu tươi bắn ra. Anh há hốc miệng.
“Thầy ơi”, Vệ Tân Kiếm trố tròn mắt và gầm lên.
“Thần y Lâm”.
“Đồ tiểu nhân vô kiêm sỉ, dám đánh lén à?”
“Tôi giết chết anh”.
Người của Tử Huyền Thiên nổi giận. Tất cả cùng điên cuồng lao về phía Thái Thương Long.
“Một lũ vô dụng, dám đối đầu với tôi à?”, Thái Thương Long bật cười ha ha, sau đó vung tay, luồng khí tức có thể lật đổ cả ngọn núi bỗng bao trùm lên không gian, khiến đám người Vệ Tân Kiếm bay bật ra.
Mọi người không dám tin khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Thiên Diệp lao lên võ đài: “Thái Thương Long. Cậu là đồ bỉ ổi. Dám đánh lén. Cậu là đồ hèn, đáng chết trăm ngàn lần”.
“Ôi trời”, nhìn thấy cảnh tưởng đó, tất cả đều bàng hoàng. Ai có thể ngờ được Thái Thương Long vừa rồi còn là một kẻ vô địch thiên hạ thì giờ đã phải khấu đầu trước Lâm Chính. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.
“Thưa thầy. Người này vô cùng giảo hoạt, nham hiểm độc ác. Không thể tin được”, Vệ Tân Kiếm vội lên tiếng.
“Nói đúng! Thái Thương Long là một kẻ được mệnh danh là rắn độc. Người này từng giết cả bằng hữu của mình. Giờ mà không tiêu diệt anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành đại họa”, lại có một người khác của Tử Huyền Thiên lên tiếng.
“Vậy sao?”, Lâm Chính sờ cằm suy nghĩ.
Thái Thương Long nghe thấy vậy thì bật khóc: “Thần y Lâm, chắc anh không biết, tôi không hề muốn giết họ nhưng do người đó phản bội tôi, muốn tôi phải chết thế là người đời đâm ra hiểu lầm tôi. Tôi tuyệt đối không phải loại tiểu nhân bất tín bất nghĩa như thế”, Thái Thương Long nói nghe rất thật. Anh ta vừa nói vừa khấu đầu, nước mắt đầm đìa.
Lâm Chính cười thản nhiên, vội vàng bước tới, đỡ anh ta dậy: “Anh không cần phải như vậy. Tôi biết người ta hiểu lầm anh, hôm nay anh đã nhận được sai lầm của mình thì sao tôi lại không tha thứ cho được. Đừng tự trách mình nữa”.
“Nói như vậy là thần y Lâm đồng ý tha cho tôi đúng không?”, Thái Thương Long kích động hỏi.
“Đương nhiên”.
“Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm”, Thái Thương Long vội vàng chắp tay, mừng rỡ vô cùng.
“Không cần khách khí. Anh đã từ bỏ Thái Vũ Thần Toàn thì anh xuống đi, tôi còn phải đấu với người khác nữa”, Lâm Chính mỉm cười.
“Được, được”, Thái Thương Long mỉm cười gật đầu, quay người bước xuống võ đài.
Lâm Chính khẽ mỉm cười, quay người đi định hỏi xem có còn ai muốn đấu với mình nữa không thì…
Đúng lúc này…
Thái Thương Long chuẩn bị bước khỏi võ đài bỗng quay bật lại, dùng một tay tấn công về phía Lâm Chính.
Đám đông thất kinh.
“Thầy ơi cẩn thận”, Vệ Tân Kiếm hét lớn.
Thế nhưng…đã không còn kịp nữa. Tốc độ của Thái Thương Long quá nhanh. Cánh tay của anh ta như điện xẹt, tiệp cận lưng của Lâm Chính. Từ cánh tay đó, xuất hiện một thứ sắc bén, đâm vào lưng của Lâm Chính. Từ lưng xuyên qua ngực. Lâm Chính run rẩy, máu tươi bắn ra. Anh há hốc miệng.
“Thầy ơi”, Vệ Tân Kiếm trố tròn mắt và gầm lên.
“Thần y Lâm”.
“Đồ tiểu nhân vô kiêm sỉ, dám đánh lén à?”
“Tôi giết chết anh”.
Người của Tử Huyền Thiên nổi giận. Tất cả cùng điên cuồng lao về phía Thái Thương Long.
“Một lũ vô dụng, dám đối đầu với tôi à?”, Thái Thương Long bật cười ha ha, sau đó vung tay, luồng khí tức có thể lật đổ cả ngọn núi bỗng bao trùm lên không gian, khiến đám người Vệ Tân Kiếm bay bật ra.
Mọi người không dám tin khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Thiên Diệp lao lên võ đài: “Thái Thương Long. Cậu là đồ bỉ ổi. Dám đánh lén. Cậu là đồ hèn, đáng chết trăm ngàn lần”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.