Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6787: C5208: Chương 5208
Bạch Long
10/09/2024
“Tôi… Không, không, không! Tôi không phải là kẻ vô dụng! Ma Nữ đại nhân! Xin hãy cho tôi một cơ hội khác! Cầu xin đại nhân! Tôi nhất định sẽ nghĩ cách! Chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp đại nhân có được món đồ đó trong tay! Xin hãy cho tôi một cơ hội!”, Vũ Trị đau đớn gào lên.
Nhưng cô gái phía trên lại lắc đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Cho kẻ vô dụng thêm cơ hội thì có tác dụng gì? Chỉ lãng phí thời gian mà thôi, kết cục của kẻ vô dụng là ngoan ngoãn nằm trong thùng rác! Chứ không phải sống trên đời này”.
Nói xong, cô gái xua tay.
Người bên cạnh lập tức rút từ bên hông ra một con dao chặt xương đen nhánh, vung cánh tay, hung hăng chém về phía ông lão.
“Không!”
Ông lão hét lên, nhưng vô ích.
Con dao xuyên qua lưng ông ta, rồi quay ngược lại, chọc thêm một cái lỗ đẫm máu.
Vũ Trị mất mạng ngay tại chỗ.
Thần Nữ Thái Vũ hoàn toàn chấn động.
Sư thúc của mình… cứ bị đối phương giết chết như vậy!
Rốt cuộc đám người này là ai?
“Thần y Lâm, Vũ Trị này dường như đã bị đối thủ kiểm soát! Tôi đoán thực lực của đối phương không hề thua kém Vũ Trị! Nếu chúng ta mạo hiểm xuất hiện, chưa chắc sẽ là đối thủ của bọn chúng! Mau rời khỏi nơi này là cách tốt nhất!”, lúc này, Thái Thương Long hạ giọng thuyết phục.
Lâm Chính gật đầu, cảm thấy có lý.
Mặc dù anh thực sự muốn có nửa sau của cuốn sách cổ, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Sở dĩ anh đến núi O Nha không chút do dự là vì anh cho rằng Vũ Trị không thể gây ra mối đe dọa nào cho mình, nên mới yên tâm to gan chạy tới đây.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, chỗ ở của Vũ Trị còn có một nhân vật còn đáng sợ hơn ông ta!
Nếu bị đối phương phát hiện, e rằng sẽ rơi vào một cuộc đấu ác liệt.
“Đi thôi!”
Lâm Chính không dám do dự, lập tức quát khẽ một tiếng, muốn rút lui.
Nhưng lúc này, Ma Nữ quay đầu lại nói: “Đều đến cả rồi, sao lại muốn rời đi?”
Vừa dứt lời, ba người thở gấp, đang định phớt lờ lời Ma Nữ để tiếp tục chạy trốn, mới phát hiện con đường ra khỏi hang động xuất hiện ba bóng người, ngăn cản bọn họ.
“Làm sao bây giờ? Có cần liều mạng xong ra ngoài không?”, Thái Thương Long nghiêm túc hỏi.
“Đã không còn cơ hội nữa rồi. Tôi thấy ba người này có khí tức không tầm thường, nếu cố gắng xông ra ngoài chúng ta sẽ không thể vượt qua dễ dàng. Một khi chúng ta giao chiến với đối phương, những người phía sau lại tấn công, chúng ta đối mặt với kẻ địch trước và sau sẽ càng thêm bị động”, Thần Nữ Thái Vũ thì thầm.
“Nếu không trốn thoát, cũng không thể xông ra ngoài, vậy chúng ta nói chuyện với bọn họ một lát đi”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long chỉ đành gật đầu.
Ma Nữ đã bước xuống bậc thềm, đi tới trước mặt ba người Lâm Chính, hờ hững liếc nhìn bọn họ.
“Để tôi đoán xem các người là ai… Tôi nghĩ, chắc các người cũng một đám với kẻ vô dụng vừa chết kia đúng không?”, cô gái nói với khuôn mặt vô cảm.
“Cô là ai?”, Thần Nữ Thái Vũ lạnh lùng hỏi.
Nhưng cô gái phía trên lại lắc đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Cho kẻ vô dụng thêm cơ hội thì có tác dụng gì? Chỉ lãng phí thời gian mà thôi, kết cục của kẻ vô dụng là ngoan ngoãn nằm trong thùng rác! Chứ không phải sống trên đời này”.
Nói xong, cô gái xua tay.
Người bên cạnh lập tức rút từ bên hông ra một con dao chặt xương đen nhánh, vung cánh tay, hung hăng chém về phía ông lão.
“Không!”
Ông lão hét lên, nhưng vô ích.
Con dao xuyên qua lưng ông ta, rồi quay ngược lại, chọc thêm một cái lỗ đẫm máu.
Vũ Trị mất mạng ngay tại chỗ.
Thần Nữ Thái Vũ hoàn toàn chấn động.
Sư thúc của mình… cứ bị đối phương giết chết như vậy!
Rốt cuộc đám người này là ai?
“Thần y Lâm, Vũ Trị này dường như đã bị đối thủ kiểm soát! Tôi đoán thực lực của đối phương không hề thua kém Vũ Trị! Nếu chúng ta mạo hiểm xuất hiện, chưa chắc sẽ là đối thủ của bọn chúng! Mau rời khỏi nơi này là cách tốt nhất!”, lúc này, Thái Thương Long hạ giọng thuyết phục.
Lâm Chính gật đầu, cảm thấy có lý.
Mặc dù anh thực sự muốn có nửa sau của cuốn sách cổ, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Sở dĩ anh đến núi O Nha không chút do dự là vì anh cho rằng Vũ Trị không thể gây ra mối đe dọa nào cho mình, nên mới yên tâm to gan chạy tới đây.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, chỗ ở của Vũ Trị còn có một nhân vật còn đáng sợ hơn ông ta!
Nếu bị đối phương phát hiện, e rằng sẽ rơi vào một cuộc đấu ác liệt.
“Đi thôi!”
Lâm Chính không dám do dự, lập tức quát khẽ một tiếng, muốn rút lui.
Nhưng lúc này, Ma Nữ quay đầu lại nói: “Đều đến cả rồi, sao lại muốn rời đi?”
Vừa dứt lời, ba người thở gấp, đang định phớt lờ lời Ma Nữ để tiếp tục chạy trốn, mới phát hiện con đường ra khỏi hang động xuất hiện ba bóng người, ngăn cản bọn họ.
“Làm sao bây giờ? Có cần liều mạng xong ra ngoài không?”, Thái Thương Long nghiêm túc hỏi.
“Đã không còn cơ hội nữa rồi. Tôi thấy ba người này có khí tức không tầm thường, nếu cố gắng xông ra ngoài chúng ta sẽ không thể vượt qua dễ dàng. Một khi chúng ta giao chiến với đối phương, những người phía sau lại tấn công, chúng ta đối mặt với kẻ địch trước và sau sẽ càng thêm bị động”, Thần Nữ Thái Vũ thì thầm.
“Nếu không trốn thoát, cũng không thể xông ra ngoài, vậy chúng ta nói chuyện với bọn họ một lát đi”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long chỉ đành gật đầu.
Ma Nữ đã bước xuống bậc thềm, đi tới trước mặt ba người Lâm Chính, hờ hững liếc nhìn bọn họ.
“Để tôi đoán xem các người là ai… Tôi nghĩ, chắc các người cũng một đám với kẻ vô dụng vừa chết kia đúng không?”, cô gái nói với khuôn mặt vô cảm.
“Cô là ai?”, Thần Nữ Thái Vũ lạnh lùng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.