Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1164
Bạch Long
20/04/2024
“Ông bớt lấy điều đó ra dọa chúng tôi! Tôi nói cho hai người biết, nơi này là nhà họ Ứng, nếu ông muốn sỉ nhục nhà họ Ứng thì dù là lời ai nói cũng vô dụng, tôi nhất định sẽ bẻ gãy xương ông ra!”, một người trẻ tuổi của nhà họ Ứng tức giận nói.
“Vậy anh thử xem!”.
Không đợi Long Thủ nói, Lâm Chính đã trả lời hắn.
“Mày… Được! Vậy tao sẽ cho mày biết mùi Phá Huyền Thất Thoái của nhà họ Ứng bọn tao!”, người trẻ tuổi đó nổi cả gân xanh, gào lên, định xông tới…
“Ứng Táo! Lui xuống!”, Ứng Hoa Niên quát khẽ.
“Gia chủ!”.
“Lui xuống, tất cả lui xuống, không có mệnh lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được tự tiện hành động, nếu không thì cút ra khỏi nhà họ Ứng cho tôi!”, Ứng Hoa Niên lại nói.
Bọn họ siết chặt nắm đấm, gần như sắp nghiến nát cả răng.
Nhưng Ứng Hoa Niên đã lên tiếng, bọn họ cũng không còn cách nào, chỉ đành lùi về sau.
Ứng Hoa Niên tiến lên, lấy điện thoại ra, tắt máy trước mặt Lâm Chính, sau đó ném cho nguyên lão ở bên cạnh.
Long Thủ trở nên căng thẳng.
Người nhà họ Ứng ở xung quanh cũng không khỏi nhíu mày, mơ hồ đã ý thức được điều gì.
Làm như vậy ông tổ của nhà họ Ứng sẽ không can thiệp vào chuyện ở đây được.
“Thần y Lâm, tính cách của tôi luôn rất nóng nảy quật cường. Dù là khi ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Ứng cũng vẫn như vậy. Nếu là chuyện tôi đã quyết định, dù người trên khắp thế giới này không cho phép, tôi cũng sẽ làm tới cùng. Kẻ địch? Tôi chưa bao giờ quan tâm kẻ địch của mình là ai, tôi chỉ quan tâm người đó đứng ở vị trí nào, có đối địch với tôi hay không”, Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.
“Tôi cũng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Thế nên, tôi có thể đồng ý điều kiện của cậu!”, Ứng Hoa Niên nói.
“Gia chủ!”.
Gần như tất cả mọi người đều la lên.
Long Thủ vui mừng.
Nhưng một giây sau, Ứng Hoa Niên lại nói thêm một câu. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
“Điều kiện trước nhất là cậu phải thắng được tôi!”.
Ông ta dứt lời, hơi thở của tất cả mọi người dừng mất một nhịp.
Bọn họ trợn tròn mắt, sững sờ nhìn Ứng Hoa Niên. Giờ phút này không nghe thấy tiếng tim đập của ai, giống như tiếng tim đã dừng lại.
Long Thủ há to miệng, dường như có thể nhét vừa quả trứng gà.
Nhưng ông ta cũng xem như phản ứng kịp, lập tức đứng ra nói: “Gia chủ, ông có ý gì?”.
“Không phải rất rõ ràng sao? Nhà họ Ứng chúng tôi là thế gia cổ võ, muốn nhà họ Ứng chúng tôi khuất phục thì phải thuyết phục tôi bằng võ lực! Nếu không thì các người phải khuất phục chúng tôi. Nhà họ Ứng chúng tôi truyền thừa tới nay đều dựa vào ý niệm này! Có gì không thỏa sao?”, Ứng Hoa Niên nói.
“Nhưng… Nhưng thầy tôi chỉ là bác sĩ!”, Long Thủ sốt ruột.
Mặc dù lúc trước biểu hiện của Lâm Chính vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, quả thật giống như chiến thần hạ phàm, khiến người khác không thể tin nổi.
Nhưng… đây là gia chủ của nhà họ Ứng!
“Vậy anh thử xem!”.
Không đợi Long Thủ nói, Lâm Chính đã trả lời hắn.
“Mày… Được! Vậy tao sẽ cho mày biết mùi Phá Huyền Thất Thoái của nhà họ Ứng bọn tao!”, người trẻ tuổi đó nổi cả gân xanh, gào lên, định xông tới…
“Ứng Táo! Lui xuống!”, Ứng Hoa Niên quát khẽ.
“Gia chủ!”.
“Lui xuống, tất cả lui xuống, không có mệnh lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được tự tiện hành động, nếu không thì cút ra khỏi nhà họ Ứng cho tôi!”, Ứng Hoa Niên lại nói.
Bọn họ siết chặt nắm đấm, gần như sắp nghiến nát cả răng.
Nhưng Ứng Hoa Niên đã lên tiếng, bọn họ cũng không còn cách nào, chỉ đành lùi về sau.
Ứng Hoa Niên tiến lên, lấy điện thoại ra, tắt máy trước mặt Lâm Chính, sau đó ném cho nguyên lão ở bên cạnh.
Long Thủ trở nên căng thẳng.
Người nhà họ Ứng ở xung quanh cũng không khỏi nhíu mày, mơ hồ đã ý thức được điều gì.
Làm như vậy ông tổ của nhà họ Ứng sẽ không can thiệp vào chuyện ở đây được.
“Thần y Lâm, tính cách của tôi luôn rất nóng nảy quật cường. Dù là khi ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Ứng cũng vẫn như vậy. Nếu là chuyện tôi đã quyết định, dù người trên khắp thế giới này không cho phép, tôi cũng sẽ làm tới cùng. Kẻ địch? Tôi chưa bao giờ quan tâm kẻ địch của mình là ai, tôi chỉ quan tâm người đó đứng ở vị trí nào, có đối địch với tôi hay không”, Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.
“Tôi cũng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Thế nên, tôi có thể đồng ý điều kiện của cậu!”, Ứng Hoa Niên nói.
“Gia chủ!”.
Gần như tất cả mọi người đều la lên.
Long Thủ vui mừng.
Nhưng một giây sau, Ứng Hoa Niên lại nói thêm một câu. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
“Điều kiện trước nhất là cậu phải thắng được tôi!”.
Ông ta dứt lời, hơi thở của tất cả mọi người dừng mất một nhịp.
Bọn họ trợn tròn mắt, sững sờ nhìn Ứng Hoa Niên. Giờ phút này không nghe thấy tiếng tim đập của ai, giống như tiếng tim đã dừng lại.
Long Thủ há to miệng, dường như có thể nhét vừa quả trứng gà.
Nhưng ông ta cũng xem như phản ứng kịp, lập tức đứng ra nói: “Gia chủ, ông có ý gì?”.
“Không phải rất rõ ràng sao? Nhà họ Ứng chúng tôi là thế gia cổ võ, muốn nhà họ Ứng chúng tôi khuất phục thì phải thuyết phục tôi bằng võ lực! Nếu không thì các người phải khuất phục chúng tôi. Nhà họ Ứng chúng tôi truyền thừa tới nay đều dựa vào ý niệm này! Có gì không thỏa sao?”, Ứng Hoa Niên nói.
“Nhưng… Nhưng thầy tôi chỉ là bác sĩ!”, Long Thủ sốt ruột.
Mặc dù lúc trước biểu hiện của Lâm Chính vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, quả thật giống như chiến thần hạ phàm, khiến người khác không thể tin nổi.
Nhưng… đây là gia chủ của nhà họ Ứng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.