Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1443
Bạch Long
20/04/2024
“Rõ rồi! Rõ rồi! Không vấn đề gì!”, Hàn Thiên nói đầy chân thành.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính đứng dậy.
Hàn Thiên đang định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, hai tên đàn em ở bên cạnh bỗng ấn anh ta xuống.
Hàn Thiên biến sắc, sợ hãi la lên: “Thần y Lâm, anh… anh còn muốn làm gì nữa?”.
“Cứ bình tĩnh, vẫn còn một vở kịch chờ anh xem nữa”, Lâm Chính đáp.
Một vở kịch?
Hàn Thiên thót tim.
Đúng lúc này, Cung Hỉ Vân ở phía sau bước tới, ấn Đinh Thu vẫn đang đứng như trời trồng, vẻ mặt ngơ ngác xuống bàn, lật tay rút con dao phay ở bên cạnh ra.
Phập!
“A!”.
Đinh Thu hét lên thảm thiết, một cánh tay đã không còn.
“Cái gì?”.
Hầu Nam biến sắc, vội vàng xoay người muốn bỏ chạy.
Nhưng bị người của Cung Hỉ Vân tóm được, ấn xuống đất.
Cung Hỉ Vân cầm con dao dính máu đi về phía ông ta.
Trên khuôn mặt quyến rũ của cô ta nở một nụ cười.
Nhưng lúc này, nụ cười kia chẳng khác nào ác ma.
“Đừng mà! Đừng mà! Cô Vân, đừng mà!”, Hầu Nam cầu xin như điên.
Nhưng không có bất cứ tác dụng nào.
Cung Hỉ Vân xông tới, lại chém một nhát nữa.
Hầu Nam đau đến mức ngất xỉu.
Cả căn phòng tanh nồng mùi máu, dưới đất máu cũng lênh láng, cùng với hai cánh tay vừa bị chặt nằm lăn lóc.
Hàn Thiên trợn tròn hai mắt, nhìn cảnh tượng đáng sợ này với vẻ không thể tin được, da đầu tê dại.
Chuyện này là sao đây?
Lẽ nào… chỉ vì bọn họ động vào Đường Hồi Tuyết?
Thật là hung tàn quá đi mất!
Cả cô gái kia nữa, cô ta là nhân viên của tập đoàn Dương Hoa sao? Tại sao cô ta lại tàn bạo như vậy? Nhìn thủ pháp chém người của cô ta vô cùng thành thạo…
Hơi thở của Hàn Thiên như nghẹn lại.
“Chị Vân, ông ta ngất rồi”, một tên đàn em nhỏ giọng nói.
“Ném ra ngoài đi”, Cung Hỉ Vân cười đáp.
“Vâng”.
Dứt lời, tên đàn em liền kéo Hầu Nam đi, cả Đinh Thu cũng bị ném ra ngoài.
Hàn Thiên căng cứng người, một luồng khí lạnh chạy dọc từ gót chân lên đỉnh đầu.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính đứng dậy.
Hàn Thiên đang định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, hai tên đàn em ở bên cạnh bỗng ấn anh ta xuống.
Hàn Thiên biến sắc, sợ hãi la lên: “Thần y Lâm, anh… anh còn muốn làm gì nữa?”.
“Cứ bình tĩnh, vẫn còn một vở kịch chờ anh xem nữa”, Lâm Chính đáp.
Một vở kịch?
Hàn Thiên thót tim.
Đúng lúc này, Cung Hỉ Vân ở phía sau bước tới, ấn Đinh Thu vẫn đang đứng như trời trồng, vẻ mặt ngơ ngác xuống bàn, lật tay rút con dao phay ở bên cạnh ra.
Phập!
“A!”.
Đinh Thu hét lên thảm thiết, một cánh tay đã không còn.
“Cái gì?”.
Hầu Nam biến sắc, vội vàng xoay người muốn bỏ chạy.
Nhưng bị người của Cung Hỉ Vân tóm được, ấn xuống đất.
Cung Hỉ Vân cầm con dao dính máu đi về phía ông ta.
Trên khuôn mặt quyến rũ của cô ta nở một nụ cười.
Nhưng lúc này, nụ cười kia chẳng khác nào ác ma.
“Đừng mà! Đừng mà! Cô Vân, đừng mà!”, Hầu Nam cầu xin như điên.
Nhưng không có bất cứ tác dụng nào.
Cung Hỉ Vân xông tới, lại chém một nhát nữa.
Hầu Nam đau đến mức ngất xỉu.
Cả căn phòng tanh nồng mùi máu, dưới đất máu cũng lênh láng, cùng với hai cánh tay vừa bị chặt nằm lăn lóc.
Hàn Thiên trợn tròn hai mắt, nhìn cảnh tượng đáng sợ này với vẻ không thể tin được, da đầu tê dại.
Chuyện này là sao đây?
Lẽ nào… chỉ vì bọn họ động vào Đường Hồi Tuyết?
Thật là hung tàn quá đi mất!
Cả cô gái kia nữa, cô ta là nhân viên của tập đoàn Dương Hoa sao? Tại sao cô ta lại tàn bạo như vậy? Nhìn thủ pháp chém người của cô ta vô cùng thành thạo…
Hơi thở của Hàn Thiên như nghẹn lại.
“Chị Vân, ông ta ngất rồi”, một tên đàn em nhỏ giọng nói.
“Ném ra ngoài đi”, Cung Hỉ Vân cười đáp.
“Vâng”.
Dứt lời, tên đàn em liền kéo Hầu Nam đi, cả Đinh Thu cũng bị ném ra ngoài.
Hàn Thiên căng cứng người, một luồng khí lạnh chạy dọc từ gót chân lên đỉnh đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.