Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1444
Bạch Long
20/04/2024
Khoảnh khắc này, anh ta mới biết người mình đối mặt không phải là thương nhân, bác sĩ… mà là một đám ma quỷ.
“Cậu chủ Hàn, anh về đi”, Lâm Chính phất tay.
Hai chân Hàn Thiên mềm nhũn, lảo đảo vịn tường rời đi.
Chuyện ngày hôm nay, anh ta sẽ nhớ cả đời…
Hàn Thiên đi khỏi, Lâm Chính cũng chỉnh sửa quần áo, chuẩn bị ra về.
“Bảo người dọn dẹp đi”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân gật đầu, nhưng chần chừ một lát lại nói: “Chủ tịch Lâm, chúng ta làm vậy liệu có hơi quá không? Đinh Thu và Hầu Nam đều là những kẻ không dễ đối phó”.
“Ý cô là sao?”, Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
“Nếu đã ra tay thì nên nhổ cỏ tận gốc”, ánh mắt Cung Hỉ Vân lóe lên tia độc ác.
Dù sao cũng là người phụ nữ lăn lộn ở vùng xám, quả nhiên tàn độc.
Lâm Chính lắc đầu: “Thực ra chuyện hôm nay vẫn chưa đủ khiến tôi hận hai người này, chủ yếu là vì bình thường bọn họ làm không ít chuyện thất đức. Ví dụ như Đinh Thu, tháng trước ông ta còn khiến một nữ sinh đại học phát điên. Hôm nay chặt tay bọn họ chỉ là sự trừng phạt của cá nhân tôi”.
“Hóa ra là vậy… Nhưng tại sao cậu không động đến tên Hàn Thiên kia? Không cho cậu ta một bài học, tôi sợ rằng ra khỏi đây cậu ta lại coi trời bằng vung”.
“Tôi không động đến anh ta là vì không muốn gây phiền phức cho Đường Hồi Tuyết, nếu Hàn Thiên xảy ra chuyện ở đây, thì Hoàng Ngu đứng sau anh ta sẽ bất chấp tất cả để trả thù Đường Hồi Tuyết. Tôi vốn có ý giải quyết rắc rối cho Đường Hồi Tuyết, nếu rước thêm kẻ thù cho cô ấy thì mọi chuyện chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Được rồi, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, cô làm việc đi, tôi về trước đây”.
Lâm Chính phất tay, không muốn giải thích nhiều nữa, xoay người rời khỏi câu lạc bộ.
“Chủ tịch Lâm, để tôi tiễn cậu!”.
Cung Hỉ Vân vội chạy theo.
Lâm Chính vốn định từ chối, nhưng nhớ ra hình như mình không có xe, nên vẫn đồng ý.
Cung Hỉ Vân ngồi lên ghế lái, khởi động xe…
Lâm Chính mở cửa ra, chuẩn bị lên xe.
Nhưng đúng lúc này…
Vèo!
Một chiếc xe bất ngờ lao về phía Lâm Chính mà không có dấu hiệu báo trước nào.
Lâm Chính ngoảnh sang.
“Chủ tịch Lâm, cẩn thận!”, Cung Hỉ Vân ở ghế lái hét lên.
Rầm…
Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang khắp con đường.
Chiếc Bentley bị đâm biến dạng, cú va chạm mạnh khiến nó bị đẩy ra xa bảy tám mét, sau đó lật nghiêng.
Thủy tinh vỡ vụn đầy đất.
Xung quanh vang lên những tiếng hét chói tai.
Người đi đường vô cùng sợ hãi.
Có người vội vàng báo cảnh sát, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh đăng lên tường.
“Cậu chủ Hàn, anh về đi”, Lâm Chính phất tay.
Hai chân Hàn Thiên mềm nhũn, lảo đảo vịn tường rời đi.
Chuyện ngày hôm nay, anh ta sẽ nhớ cả đời…
Hàn Thiên đi khỏi, Lâm Chính cũng chỉnh sửa quần áo, chuẩn bị ra về.
“Bảo người dọn dẹp đi”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân gật đầu, nhưng chần chừ một lát lại nói: “Chủ tịch Lâm, chúng ta làm vậy liệu có hơi quá không? Đinh Thu và Hầu Nam đều là những kẻ không dễ đối phó”.
“Ý cô là sao?”, Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
“Nếu đã ra tay thì nên nhổ cỏ tận gốc”, ánh mắt Cung Hỉ Vân lóe lên tia độc ác.
Dù sao cũng là người phụ nữ lăn lộn ở vùng xám, quả nhiên tàn độc.
Lâm Chính lắc đầu: “Thực ra chuyện hôm nay vẫn chưa đủ khiến tôi hận hai người này, chủ yếu là vì bình thường bọn họ làm không ít chuyện thất đức. Ví dụ như Đinh Thu, tháng trước ông ta còn khiến một nữ sinh đại học phát điên. Hôm nay chặt tay bọn họ chỉ là sự trừng phạt của cá nhân tôi”.
“Hóa ra là vậy… Nhưng tại sao cậu không động đến tên Hàn Thiên kia? Không cho cậu ta một bài học, tôi sợ rằng ra khỏi đây cậu ta lại coi trời bằng vung”.
“Tôi không động đến anh ta là vì không muốn gây phiền phức cho Đường Hồi Tuyết, nếu Hàn Thiên xảy ra chuyện ở đây, thì Hoàng Ngu đứng sau anh ta sẽ bất chấp tất cả để trả thù Đường Hồi Tuyết. Tôi vốn có ý giải quyết rắc rối cho Đường Hồi Tuyết, nếu rước thêm kẻ thù cho cô ấy thì mọi chuyện chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Được rồi, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, cô làm việc đi, tôi về trước đây”.
Lâm Chính phất tay, không muốn giải thích nhiều nữa, xoay người rời khỏi câu lạc bộ.
“Chủ tịch Lâm, để tôi tiễn cậu!”.
Cung Hỉ Vân vội chạy theo.
Lâm Chính vốn định từ chối, nhưng nhớ ra hình như mình không có xe, nên vẫn đồng ý.
Cung Hỉ Vân ngồi lên ghế lái, khởi động xe…
Lâm Chính mở cửa ra, chuẩn bị lên xe.
Nhưng đúng lúc này…
Vèo!
Một chiếc xe bất ngờ lao về phía Lâm Chính mà không có dấu hiệu báo trước nào.
Lâm Chính ngoảnh sang.
“Chủ tịch Lâm, cẩn thận!”, Cung Hỉ Vân ở ghế lái hét lên.
Rầm…
Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang khắp con đường.
Chiếc Bentley bị đâm biến dạng, cú va chạm mạnh khiến nó bị đẩy ra xa bảy tám mét, sau đó lật nghiêng.
Thủy tinh vỡ vụn đầy đất.
Xung quanh vang lên những tiếng hét chói tai.
Người đi đường vô cùng sợ hãi.
Có người vội vàng báo cảnh sát, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh đăng lên tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.