Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1499
Bạch Long
20/04/2024
Hạ Quốc Hải im lặng. Một lúc sau, ông ta nghiêm túc gật đầu: “Thần y Lâm yên tâm, tôi biết phải làm thế nào rồi”.
“Tôi đợi tin của ông”, Lâm Chính nhắm mắt.
Lâm Chính tắt máy. Anh ở lại công ty một tối rồi định sẽ tới Huyền Y Phái để luyện thêm thuốc thăng tuổi thọ.
Trước đây anh không luyện ra được loại thuốc này. Nguyên nhân là do thiếu một vài dược liệu hiếm. Sau này có được Kỳ Dược Phòng, trong tay anh có không ít thuốc quý nên đừng nói là thuốc tăng tuổi thọ mà ngay cả những loại thuốc khó hơn anh cũng đều có thể luyện ra được. Tất cả những loại cổ dược trước đây đều có thể.
Nhưng lúc Lâm Chính còn chưa tới kịp Huyền Y Phái thì điện thoại lại đổ chuông. Là Hùng Trưởng Bạch gọi.
“Thưa thầy”, thái độ của Hùng Trưởng Bạch khá sốt ruột.
“Sao thế?”, Lâm Chính nói.
“Thầy mau tới đây, có một đám người lạ, bọn họ làm loạn ở đây…còn dẫn theo cả truyền thông nữa”, Hùng Trường Bạch vội vàng nói.
“Làm loạn sao?”
Lâm Chính tối sầm mặt, lập tức đạp chân ga, phóng về phía Huyền Y Phái. Lúc này, bên ngoài cửa có không ít người đang đứng tập trung. Còn có không ít người vác theo ống kính, máy ảnh điên cuồng chụp choẹt.
Đương nhiên, đám đông vây lại nhiều nhất là quanh một ông cụ để râu, mặc áo trắng đứng ngay chính giữa. Không ai biết người này là ai nhưng họ biết người này tới để làm gì.
Khiêu chiến. Tới khiêu chiến y thuật.
Hơn nữa…bọn họ còn thông báo cho các đài truyền hình tiến hành đưa tin để cả thế giới biết được cuộc chiến giữa họ và thần y Lâm.
Tất cả đều bết. Người này muốn đạp đổ thần y Lâm, đứng lên vị trí cao nhất trong giới cổ y của Hoa Quốc.
“Thưa ông, tại sao ông lại muốn khiêu chiến với thần y Lâm?”
“Ông cảm thấy y thuật của mình có mạnh hơn thần y Lâm không?”
“Thưa ông, thần y Lâm mới hơn 20 tuổi, ông bằng này tuổi rồi, dù có thắng thần y Lâm thì ông có cảm thấy vẻ vang không?”
“Khi Y Vương Hàn Thành đạp lên trên cả Đông y Hoa Quốc, tại sao ông lại không ra tay?”
Truyền thông vây lấy người đàn ông và hỏi dồn dập. Thế nhưng ông cụ không nói gì, chỉ nhắm mắt, im lặng chờ đợi. Ông ta không trả lời bất kỳ câu hỏi nào hết.
Một lúc sau, ông ta mở mắt, nhìn Hùng Trưởng Bạch: “Thần y Lâm của các người sao vẫn chưa tới vậy?”
“Thần y Lâm của các người đâu? Còn không mau lăn ra đây!”.
“Hay là sợ thần y của chúng tôi hả?”.
“Ha ha, tôi đã bảo thần y Lâm chỉ là hạng thổi phồng hư danh thôi mà, một lang băm giang hồ nhưng mèo mù vớ cá rán có được hai phương thuốc, vậy mà đã nghĩ mình là thần y! Anh ta cũng xứng sao?”.
“Mau gọi thần y Lâm ra đây đi!”.
“Bảo với anh ta là đừng trốn, không trốn được đâu”.
Bọn họ vung tay lên hô hoán, hoặc là mỉa mai hoặc là khiêu khích, thái độ vô cùng hung hăng.
Những người của Huyền Y Phái đang chặn trước cổng vô cùng tức giận.
“Nếu thần y Lâm không dám ra mặt thì cũng không sao, tôi khuyên Huyền Y Phái các cậu hãy nhanh chóng giải tán đi”, một ông lão bình thản nói.
“Tôi đợi tin của ông”, Lâm Chính nhắm mắt.
Lâm Chính tắt máy. Anh ở lại công ty một tối rồi định sẽ tới Huyền Y Phái để luyện thêm thuốc thăng tuổi thọ.
Trước đây anh không luyện ra được loại thuốc này. Nguyên nhân là do thiếu một vài dược liệu hiếm. Sau này có được Kỳ Dược Phòng, trong tay anh có không ít thuốc quý nên đừng nói là thuốc tăng tuổi thọ mà ngay cả những loại thuốc khó hơn anh cũng đều có thể luyện ra được. Tất cả những loại cổ dược trước đây đều có thể.
Nhưng lúc Lâm Chính còn chưa tới kịp Huyền Y Phái thì điện thoại lại đổ chuông. Là Hùng Trưởng Bạch gọi.
“Thưa thầy”, thái độ của Hùng Trưởng Bạch khá sốt ruột.
“Sao thế?”, Lâm Chính nói.
“Thầy mau tới đây, có một đám người lạ, bọn họ làm loạn ở đây…còn dẫn theo cả truyền thông nữa”, Hùng Trường Bạch vội vàng nói.
“Làm loạn sao?”
Lâm Chính tối sầm mặt, lập tức đạp chân ga, phóng về phía Huyền Y Phái. Lúc này, bên ngoài cửa có không ít người đang đứng tập trung. Còn có không ít người vác theo ống kính, máy ảnh điên cuồng chụp choẹt.
Đương nhiên, đám đông vây lại nhiều nhất là quanh một ông cụ để râu, mặc áo trắng đứng ngay chính giữa. Không ai biết người này là ai nhưng họ biết người này tới để làm gì.
Khiêu chiến. Tới khiêu chiến y thuật.
Hơn nữa…bọn họ còn thông báo cho các đài truyền hình tiến hành đưa tin để cả thế giới biết được cuộc chiến giữa họ và thần y Lâm.
Tất cả đều bết. Người này muốn đạp đổ thần y Lâm, đứng lên vị trí cao nhất trong giới cổ y của Hoa Quốc.
“Thưa ông, tại sao ông lại muốn khiêu chiến với thần y Lâm?”
“Ông cảm thấy y thuật của mình có mạnh hơn thần y Lâm không?”
“Thưa ông, thần y Lâm mới hơn 20 tuổi, ông bằng này tuổi rồi, dù có thắng thần y Lâm thì ông có cảm thấy vẻ vang không?”
“Khi Y Vương Hàn Thành đạp lên trên cả Đông y Hoa Quốc, tại sao ông lại không ra tay?”
Truyền thông vây lấy người đàn ông và hỏi dồn dập. Thế nhưng ông cụ không nói gì, chỉ nhắm mắt, im lặng chờ đợi. Ông ta không trả lời bất kỳ câu hỏi nào hết.
Một lúc sau, ông ta mở mắt, nhìn Hùng Trưởng Bạch: “Thần y Lâm của các người sao vẫn chưa tới vậy?”
“Thần y Lâm của các người đâu? Còn không mau lăn ra đây!”.
“Hay là sợ thần y của chúng tôi hả?”.
“Ha ha, tôi đã bảo thần y Lâm chỉ là hạng thổi phồng hư danh thôi mà, một lang băm giang hồ nhưng mèo mù vớ cá rán có được hai phương thuốc, vậy mà đã nghĩ mình là thần y! Anh ta cũng xứng sao?”.
“Mau gọi thần y Lâm ra đây đi!”.
“Bảo với anh ta là đừng trốn, không trốn được đâu”.
Bọn họ vung tay lên hô hoán, hoặc là mỉa mai hoặc là khiêu khích, thái độ vô cùng hung hăng.
Những người của Huyền Y Phái đang chặn trước cổng vô cùng tức giận.
“Nếu thần y Lâm không dám ra mặt thì cũng không sao, tôi khuyên Huyền Y Phái các cậu hãy nhanh chóng giải tán đi”, một ông lão bình thản nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.