Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1506
Bạch Long
20/04/2024
Anh đang dặn dò bệnh nhân.
Mạnh Châu dè dặt tiến lại gần Lâm Chính.
Thông qua đám người chen chúc, cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy anh.
Mới nhìn một cái, Mạnh Châu đã như bị sét đánh, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Lúc này, Lâm Chính đang giơ hai tay ra bắt mạch cho bệnh nhân.
Nhưng anh không bắt mạch cho một người, mà bắt mạch cho hai người cùng một lúc.
Cảnh tượng này quá đỗi chấn động!
“Song Long Chỉ Pháp?”, Mạnh Châu thất thanh kêu lên.
“Thầy nói gì vậy?”.
Một học trò ở bên cạnh hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Mạch tượng ổn định, nhưng mạch dương nóng, đại xung ngắn, tiểu dục hư yếu, chắc là vấn đề tim bẩm sinh. Nấu ba bát canh pháp thực thành một bát, mỗi ngày một lần, kiên trì uống trong 100 ngày là sẽ khỏi hẳn. Còn anh bị chứng thâm cốt, phải bắt đầu từ việc uốn nắn xương cốt…”
Lâm Chính nói ra chứng bệnh cùng với cách chữa bệnh với các bệnh nhân một cách rõ ràng rành mạch.
Các bệnh nhân đều nghiêm túc lắng nghe, gật đầu lia lịa.
Tuy những phương pháp Lâm Chính nói nghe rất khủng khiếp, nhưng bọn họ đều không nghi ngờ gì.
Nói xong nguyên nhân gây bệnh, Lâm Chính lại châm cứu cho bệnh nhân.
Trên tấm vải trắng trước mặt anh cắm hơn 100 cây châm bạc.
Lâm Chính tùy ý nhón bốn cây châm bạc, đâm vào một cách chuẩn xác.
Châm pháp không có gì huyền ảo cao siêu, cũng không có kĩ xảo gì khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán, anh chỉ đâm mấy châm xuống một cách vững vàng. . truyện tiên hiệp hay
Các bệnh nhân không có cảm giác gì.
Các học trò của Mạnh Châu cũng cảm thấy rất đỗi bình thường.
Nhưng… khuôn mặt già nua của Mạnh Châu bỗng dưng tái mét, lùi lại liên tục, tròng mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài.
“Không thể nào… Không thể nào… Đây là điều không thể!”, Mạnh Châu lẩm bẩm nói, trán túa mồ hôi, dường như ông ta đã nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
“Thầy không sao chứ?”, học trò ở bên cạnh vội đỡ lấy Mạnh Châu.
Chỉ thấy ông ta run rẩy nói: “Đây là Thiên Công Châm Cảnh! Đây chắc chắn là Thiên Công Châm Cảnh! Châm thuật của cậu ta… sao lại đạt tới mức khéo léo tuyệt vời như vậy chứ?”.
Thiên Công Châm Cảnh!
Đó là cảnh giới châm cứu đỉnh cao nhất trong số các cảnh giới châm cứu cổ y.
Cả đời này Mạnh Châu chỉ từng nhìn thấy từ một người.
Đó chính là người thầy đã qua đời của ông ta.
Cũng vì vậy mà Mạnh Châu mới biết đến Thiên Công Châm Cảnh.
Siêu phàm thoát tục, trở lại nguyên trạng!
Mạnh Châu rất muốn nói là mình đã hoa mắt nhìn nhầm… nhưng cách châm cứu của Lâm Chính hiện giờ giống hệt với thầy của ông ta.
Mạnh Châu dè dặt tiến lại gần Lâm Chính.
Thông qua đám người chen chúc, cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy anh.
Mới nhìn một cái, Mạnh Châu đã như bị sét đánh, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Lúc này, Lâm Chính đang giơ hai tay ra bắt mạch cho bệnh nhân.
Nhưng anh không bắt mạch cho một người, mà bắt mạch cho hai người cùng một lúc.
Cảnh tượng này quá đỗi chấn động!
“Song Long Chỉ Pháp?”, Mạnh Châu thất thanh kêu lên.
“Thầy nói gì vậy?”.
Một học trò ở bên cạnh hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Mạch tượng ổn định, nhưng mạch dương nóng, đại xung ngắn, tiểu dục hư yếu, chắc là vấn đề tim bẩm sinh. Nấu ba bát canh pháp thực thành một bát, mỗi ngày một lần, kiên trì uống trong 100 ngày là sẽ khỏi hẳn. Còn anh bị chứng thâm cốt, phải bắt đầu từ việc uốn nắn xương cốt…”
Lâm Chính nói ra chứng bệnh cùng với cách chữa bệnh với các bệnh nhân một cách rõ ràng rành mạch.
Các bệnh nhân đều nghiêm túc lắng nghe, gật đầu lia lịa.
Tuy những phương pháp Lâm Chính nói nghe rất khủng khiếp, nhưng bọn họ đều không nghi ngờ gì.
Nói xong nguyên nhân gây bệnh, Lâm Chính lại châm cứu cho bệnh nhân.
Trên tấm vải trắng trước mặt anh cắm hơn 100 cây châm bạc.
Lâm Chính tùy ý nhón bốn cây châm bạc, đâm vào một cách chuẩn xác.
Châm pháp không có gì huyền ảo cao siêu, cũng không có kĩ xảo gì khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán, anh chỉ đâm mấy châm xuống một cách vững vàng. . truyện tiên hiệp hay
Các bệnh nhân không có cảm giác gì.
Các học trò của Mạnh Châu cũng cảm thấy rất đỗi bình thường.
Nhưng… khuôn mặt già nua của Mạnh Châu bỗng dưng tái mét, lùi lại liên tục, tròng mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài.
“Không thể nào… Không thể nào… Đây là điều không thể!”, Mạnh Châu lẩm bẩm nói, trán túa mồ hôi, dường như ông ta đã nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
“Thầy không sao chứ?”, học trò ở bên cạnh vội đỡ lấy Mạnh Châu.
Chỉ thấy ông ta run rẩy nói: “Đây là Thiên Công Châm Cảnh! Đây chắc chắn là Thiên Công Châm Cảnh! Châm thuật của cậu ta… sao lại đạt tới mức khéo léo tuyệt vời như vậy chứ?”.
Thiên Công Châm Cảnh!
Đó là cảnh giới châm cứu đỉnh cao nhất trong số các cảnh giới châm cứu cổ y.
Cả đời này Mạnh Châu chỉ từng nhìn thấy từ một người.
Đó chính là người thầy đã qua đời của ông ta.
Cũng vì vậy mà Mạnh Châu mới biết đến Thiên Công Châm Cảnh.
Siêu phàm thoát tục, trở lại nguyên trạng!
Mạnh Châu rất muốn nói là mình đã hoa mắt nhìn nhầm… nhưng cách châm cứu của Lâm Chính hiện giờ giống hệt với thầy của ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.