Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1507
Bạch Long
20/04/2024
Sao có thể chứ?
Chuyện này là sao?
“Lẽ nào… thằng oắt này còn trẻ tuổi nhưng đã có trình độ y đạo bằng thầy mình?”, Mạnh Châu túa mồ hôi lạnh, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy…
Thiên tài yêu nghiệt đến mức nào mới có thể đạt tới cảnh giới này ở độ tuổi trẻ như thế chứ?
“Ông Mạnh? Sao ông lại đến đây?”, dường như lúc này Lâm Chính mới nhìn thấy Mạnh Châu, anh mỉm cười hỏi.
Sắc mặt Mạnh Châu rất khó coi, ông ta há miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Có trời mới biết Lâm Chính đã khiến ông ta chấn động đến mức nào.
Nhưng học trò của ông ta ở bên cạnh thì không nhịn được, bước tới la lối: “Thần y Lâm, anh cũng chậm chạp quá đấy! Thầy tôi đã khám xong cho 80 bệnh nhân rồi mà anh vẫn còn lề mà lề mề ở đây. Có phải anh cố ý kéo dài thời gian, không dám thi đấu y thuật với thầy tôi không?”.
Mạnh Châu lập tức cảm thấy ngại ngùng.
“Anh nói cái gì?”.
“Anh ăn nói với thần y Lâm kiểu gì đấy?”.
“Đám người này thật là bất lịch sự!”.
Những bệnh nhân ở bên cạnh kêu than dậy đất.
Một y tá được Huyền Y Phái mời tới không nhịn được lên tiếng.
“80 người là cái thá gì chứ? Thần y Lâm của chúng tôi đã khám được hơn 300 bệnh nhân rồi!”.
Nghe thấy thế, đám học trò của Mạnh Châu đều há hốc miệng.
“300 người?”.
“Việc này… cô nói dối đúng không? Cho dù mỗi phút khám một người thì năm tiếng buổi sáng mới miễn cưỡng khám được cho 300 người. Huống hồ từ lúc thần y Lâm đến học viện đến giờ còn chưa được năm tiếng. Lẽ nào anh ta khám bệnh không đến một phút sao? Hừ, nghe thôi đã biết là chém gió rồi!”.
Đám học trò không tin.
“Mỗi lần khám cho hai người được chưa nào?”, y tá phản bác lại.
“Khám cho hai người cùng một lúc? Nhỡ xảy ra vấn đề thì phải làm sao? Anh ta cũng vô trách nhiệm với bệnh nhân quá đấy!”, học trò kia nói đầy quái gở.
“Anh…”, y tá tức điên lên.
“Tiểu Dĩnh!”, Lâm Chính bỗng lên tiếng, ngắt lời cô ta: “Còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ kia kìa, tập trung làm việc đi, mặc kệ bọn họ”.
“Vâng, thần y Lâm”, lúc này y tá mới thôi không nói nữa.
Lâm Chính tiếp tục khám bệnh.
Đám học trò này còn muốn tiếp tục sinh sự, nhưng lại bị Mạnh Châu cản lại.
Chỉ thấy ông ta ngây ra nhìn Lâm Chính, chẳng nói một lời.
Đám học trò kia cũng đưa mắt nhìn qua.
Một lát sau, sắc mặt bọn họ đều trở nên kỳ quái.
Bởi vì bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, tốc độ khám bệnh của Lâm Chính không chỉ nhanh đến khó tin, mà còn cực kỳ chính xác. Dường như ai có bệnh gì, Lâm Chính chỉ nhìn một cái là ra.
Chuyện này là sao?
“Lẽ nào… thằng oắt này còn trẻ tuổi nhưng đã có trình độ y đạo bằng thầy mình?”, Mạnh Châu túa mồ hôi lạnh, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy…
Thiên tài yêu nghiệt đến mức nào mới có thể đạt tới cảnh giới này ở độ tuổi trẻ như thế chứ?
“Ông Mạnh? Sao ông lại đến đây?”, dường như lúc này Lâm Chính mới nhìn thấy Mạnh Châu, anh mỉm cười hỏi.
Sắc mặt Mạnh Châu rất khó coi, ông ta há miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Có trời mới biết Lâm Chính đã khiến ông ta chấn động đến mức nào.
Nhưng học trò của ông ta ở bên cạnh thì không nhịn được, bước tới la lối: “Thần y Lâm, anh cũng chậm chạp quá đấy! Thầy tôi đã khám xong cho 80 bệnh nhân rồi mà anh vẫn còn lề mà lề mề ở đây. Có phải anh cố ý kéo dài thời gian, không dám thi đấu y thuật với thầy tôi không?”.
Mạnh Châu lập tức cảm thấy ngại ngùng.
“Anh nói cái gì?”.
“Anh ăn nói với thần y Lâm kiểu gì đấy?”.
“Đám người này thật là bất lịch sự!”.
Những bệnh nhân ở bên cạnh kêu than dậy đất.
Một y tá được Huyền Y Phái mời tới không nhịn được lên tiếng.
“80 người là cái thá gì chứ? Thần y Lâm của chúng tôi đã khám được hơn 300 bệnh nhân rồi!”.
Nghe thấy thế, đám học trò của Mạnh Châu đều há hốc miệng.
“300 người?”.
“Việc này… cô nói dối đúng không? Cho dù mỗi phút khám một người thì năm tiếng buổi sáng mới miễn cưỡng khám được cho 300 người. Huống hồ từ lúc thần y Lâm đến học viện đến giờ còn chưa được năm tiếng. Lẽ nào anh ta khám bệnh không đến một phút sao? Hừ, nghe thôi đã biết là chém gió rồi!”.
Đám học trò không tin.
“Mỗi lần khám cho hai người được chưa nào?”, y tá phản bác lại.
“Khám cho hai người cùng một lúc? Nhỡ xảy ra vấn đề thì phải làm sao? Anh ta cũng vô trách nhiệm với bệnh nhân quá đấy!”, học trò kia nói đầy quái gở.
“Anh…”, y tá tức điên lên.
“Tiểu Dĩnh!”, Lâm Chính bỗng lên tiếng, ngắt lời cô ta: “Còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ kia kìa, tập trung làm việc đi, mặc kệ bọn họ”.
“Vâng, thần y Lâm”, lúc này y tá mới thôi không nói nữa.
Lâm Chính tiếp tục khám bệnh.
Đám học trò này còn muốn tiếp tục sinh sự, nhưng lại bị Mạnh Châu cản lại.
Chỉ thấy ông ta ngây ra nhìn Lâm Chính, chẳng nói một lời.
Đám học trò kia cũng đưa mắt nhìn qua.
Một lát sau, sắc mặt bọn họ đều trở nên kỳ quái.
Bởi vì bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, tốc độ khám bệnh của Lâm Chính không chỉ nhanh đến khó tin, mà còn cực kỳ chính xác. Dường như ai có bệnh gì, Lâm Chính chỉ nhìn một cái là ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.