Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1710
Bạch Long
20/04/2024
Nụ cười của Phạm Lạc cứng đờ, nhìn Văn Lệ một cái, không nói lời nào.
“Đạo diễn Tống của chúng ta có bản lĩnh thật đấy, có thể mời được Chủ tịch Lâm đầu tư vào bộ phim này. Ha ha, có danh tiếng của Chủ tịch Lâm đảm bảo, chắc chắn doanh thu phòng vé của bộ phim này sẽ không thể kém được. Bây giờ cậu ấy cũng được coi là nhân vật nổi tiếng số một trên mạng cơ mà”, phó đạo diễn Uông cười nói.
“Phải đấy, cư dân mạng còn đặt cho Chủ tịch Lâm biệt danh là người chồng quốc dân. Đừng nói là con gái, cho dù là con trai cũng muốn gả cho anh ấy. Vừa giàu có vừa đẹp trai, y thuật lại giỏi, nghe nói còn là người đàn ông ấm áp, đến giờ vẫn chưa kết hôn. Người đàn ông toàn diện như vậy biết tìm ở đâu chứ?”.
Một nhân viên khá trẻ của đoàn làm phim nói xen vào, giọng điệu đầy kích động và hưng phấn.
Anh ta vừa mở lời, không ít cô gái của đoàn làm phim liền xúm tới.
Phạm Lạc nhăn nhó cười, cũng không tiếp lời.
Đúng lúc này thì Tống Kinh nhanh chân bước vào.
Tất cả mọi người đều dừng bàn luận, đồng loạt quay sang nhìn ông ta.
Khuôn mặt Tống Kinh tươi cười, giơ tay lên: “Mọi người yên lặng, yên lặng nào!”.
Xung quanh dần trở nên yên tĩnh.
“Chắc mọi người vẫn chưa biết lần này tôi gọi mọi người đến để làm gì nhỉ? Thực ra lý do rất đơn giản, chính là bên đầu tư chính của chúng ta, Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa sắp đến đoàn làm phim. Đương nhiên cậu ấy đến không phải để thị sát, mà là để quay phim. Cũng tức là Chủ tịch Lâm sẽ đóng vai khách mời trong bộ phim này”, Tống Kinh cười nói.
Ông ta vừa nói xong, xung quanh liền ồ lên.
“Ha ha, tốt quá!”.
“Doanh thu phòng vé của chúng ta được bảo đảm rồi!”.
“Yên tâm đi, có Chủ tịch Lâm thì không xịt được đâu! Hơn nữa còn mấy ngôi sao lớn là Phạm Lạc, Văn Lệ đây, chắc chắn bộ phim này sẽ là bom tấn! Cứ chờ doanh thu phòng vé bùng nổ đi!”.
“Chắc chắn bộ phim này sẽ làm chấn động giới điện ảnh trong nước!”.
Tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn.
“Đạo diễn Tống, lúc nào thì Chủ tịch Lâm đến? Tôi muốn xin chữ ký của anh ấy!”, một cô gái buộc tóc hai bên, nhìn khoảng 20 tuổi, gấp gáp hỏi.
“Chắc là sắp đến rồi, giám đốc Mã của tập đoàn Dương Hoa gọi cho tôi từ nửa tiếng trước, nói là Chủ tịch Lâm đang trên đường đến đây. Từ tập đoàn Dương Hoa đến đoàn làm phim của chúng ta mất khoảng nửa tiếng, nên tôi nghĩ chắc là xe của Chủ tịch Lâm sắp dừng trước đoàn làm phim rồi. Tôi gọi mọi người đến đây là muốn nói Chủ tịch Lâm sắp đến, lát nữa mọi người phải tích cực phối hợp với công việc của cậu ấy, tuyệt đối không được phàn nàn gì, rõ chưa?”.
“Vâng, đạo diễn Tống!”.
Tất cả đồng thanh hô to, ai nấy đều nở nụ cười, tâm trạng kích động và căng thẳng chờ Chủ tịch Lâm nổi tiếng như cồn đến.
Tống Kinh cũng sửa sang quần áo, rồi ngồi xuống chờ.
Để đón tiếp Chủ tịch Lâm, hôm nay đoàn làm phim đã lùi thời gian quay phim xuống khá muộn. Thời gian quay phim vốn đã eo hẹp, nhưng vì là Chủ tịch Lâm nên Tống Kinh cũng không dám coi thường.
Nhưng mọi người chờ trong lán hơn 15 phút vẫn không thấy Chủ tịch Lâm đâu.
Tống Kinh cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Sao Chủ tịch Lâm vẫn chưa đến nhỉ?”, Tống Kinh nhíu mày, hỏi người ở bên cạnh.
“Tôi cũng không biết nữa”.
“Đạo diễn Tống của chúng ta có bản lĩnh thật đấy, có thể mời được Chủ tịch Lâm đầu tư vào bộ phim này. Ha ha, có danh tiếng của Chủ tịch Lâm đảm bảo, chắc chắn doanh thu phòng vé của bộ phim này sẽ không thể kém được. Bây giờ cậu ấy cũng được coi là nhân vật nổi tiếng số một trên mạng cơ mà”, phó đạo diễn Uông cười nói.
“Phải đấy, cư dân mạng còn đặt cho Chủ tịch Lâm biệt danh là người chồng quốc dân. Đừng nói là con gái, cho dù là con trai cũng muốn gả cho anh ấy. Vừa giàu có vừa đẹp trai, y thuật lại giỏi, nghe nói còn là người đàn ông ấm áp, đến giờ vẫn chưa kết hôn. Người đàn ông toàn diện như vậy biết tìm ở đâu chứ?”.
Một nhân viên khá trẻ của đoàn làm phim nói xen vào, giọng điệu đầy kích động và hưng phấn.
Anh ta vừa mở lời, không ít cô gái của đoàn làm phim liền xúm tới.
Phạm Lạc nhăn nhó cười, cũng không tiếp lời.
Đúng lúc này thì Tống Kinh nhanh chân bước vào.
Tất cả mọi người đều dừng bàn luận, đồng loạt quay sang nhìn ông ta.
Khuôn mặt Tống Kinh tươi cười, giơ tay lên: “Mọi người yên lặng, yên lặng nào!”.
Xung quanh dần trở nên yên tĩnh.
“Chắc mọi người vẫn chưa biết lần này tôi gọi mọi người đến để làm gì nhỉ? Thực ra lý do rất đơn giản, chính là bên đầu tư chính của chúng ta, Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa sắp đến đoàn làm phim. Đương nhiên cậu ấy đến không phải để thị sát, mà là để quay phim. Cũng tức là Chủ tịch Lâm sẽ đóng vai khách mời trong bộ phim này”, Tống Kinh cười nói.
Ông ta vừa nói xong, xung quanh liền ồ lên.
“Ha ha, tốt quá!”.
“Doanh thu phòng vé của chúng ta được bảo đảm rồi!”.
“Yên tâm đi, có Chủ tịch Lâm thì không xịt được đâu! Hơn nữa còn mấy ngôi sao lớn là Phạm Lạc, Văn Lệ đây, chắc chắn bộ phim này sẽ là bom tấn! Cứ chờ doanh thu phòng vé bùng nổ đi!”.
“Chắc chắn bộ phim này sẽ làm chấn động giới điện ảnh trong nước!”.
Tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn.
“Đạo diễn Tống, lúc nào thì Chủ tịch Lâm đến? Tôi muốn xin chữ ký của anh ấy!”, một cô gái buộc tóc hai bên, nhìn khoảng 20 tuổi, gấp gáp hỏi.
“Chắc là sắp đến rồi, giám đốc Mã của tập đoàn Dương Hoa gọi cho tôi từ nửa tiếng trước, nói là Chủ tịch Lâm đang trên đường đến đây. Từ tập đoàn Dương Hoa đến đoàn làm phim của chúng ta mất khoảng nửa tiếng, nên tôi nghĩ chắc là xe của Chủ tịch Lâm sắp dừng trước đoàn làm phim rồi. Tôi gọi mọi người đến đây là muốn nói Chủ tịch Lâm sắp đến, lát nữa mọi người phải tích cực phối hợp với công việc của cậu ấy, tuyệt đối không được phàn nàn gì, rõ chưa?”.
“Vâng, đạo diễn Tống!”.
Tất cả đồng thanh hô to, ai nấy đều nở nụ cười, tâm trạng kích động và căng thẳng chờ Chủ tịch Lâm nổi tiếng như cồn đến.
Tống Kinh cũng sửa sang quần áo, rồi ngồi xuống chờ.
Để đón tiếp Chủ tịch Lâm, hôm nay đoàn làm phim đã lùi thời gian quay phim xuống khá muộn. Thời gian quay phim vốn đã eo hẹp, nhưng vì là Chủ tịch Lâm nên Tống Kinh cũng không dám coi thường.
Nhưng mọi người chờ trong lán hơn 15 phút vẫn không thấy Chủ tịch Lâm đâu.
Tống Kinh cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Sao Chủ tịch Lâm vẫn chưa đến nhỉ?”, Tống Kinh nhíu mày, hỏi người ở bên cạnh.
“Tôi cũng không biết nữa”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.