Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1711
Bạch Long
20/04/2024
“Bên ngoài không có chiếc xe nào lái đến sao?”.
“Không ạ…”
“Chắc là Chủ tịch Lâm gặp chuyện gì giữa đường nên đến muộn, chúng ta kiên nhẫn chờ thêm lát nữa đi”, Tống Kinh cười nói.
Mọi người gật đầu, rồi lại chờ tiếp.
Thời gian dần trôi qua.
Mọi người trong lán vốn chờ đợi với thái độ nghiêm túc trang trọng, nhưng mãi không thấy Chủ tịch Lâm đến, có người không nhịn được mà lấy điện thoại ra chơi…
Lại 20 phút nữa trôi qua, Tống Kinh cảm thấy không đúng lắm.
“Đạo diễn Tống, Dương Hoa cách đây không xa mà mãi không thấy Chủ tịch Lâm đến, e là đã xảy ra chuyện, hay là ông gọi điện thoại hỏi giám đốc Mã đi”, đúng lúc này, phó đạo diễn Uông ở bên cạnh nói.
“Chờ thêm đi…”, Tống Kinh nhỏ giọng đáp.
Nhưng lại 20 phút nữa trôi qua.
Bọn họ đã chờ gần một tiếng.
“Gọi điện thoại đi…”, người bên cạnh dè dặt nói.
“Được”.
Tống Kinh không do dự nữa, đang định lấy điện thoại ra.
Nhưng ông ta vừa lấy điện thoại ra thì bỗng thấy có cuộc gọi đến.
Màn hình hiển thị… chính là Mã Hải.
Hơi thở của Tống Kinh như nghẹn lại, cảm giác được sự bất thường, ngón tay để ngay trên nút nghe, nhưng chần chừ chưa dám ấn.
“Đạo diễn Tống, là giám đốc Mã gọi đến sao? Sao ông không nghe?”, người ở bên cạnh tò mò hỏi.
Tống Kinh sửng sốt nhìn anh ta, hỏi: “Đang yên đang lành… giám đốc Mã gọi cho tôi làm gì?”.
“Chẳng lẽ Chủ tịch Lâm có chuyện gì không đến kịp, nên giám đốc Mã gọi báo một tiếng?”, phó đạo diễn Uông kỳ quái hỏi.
Tống Kinh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn ấn nút nghe.
“Chào giám đốc Mã, có chuyện gì sao?”, Tống Kinh cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, mỉm cười hỏi.
“Ông đang ở đâu? Làm gì?”, giọng nói khàn khàn của Mã Hải vang lên.
“Tôi… đương nhiên tôi đang ở đoàn làm phim rồi. Tôi đang chờ Chủ tịch Lâm, mà này giám đốc Mã, lúc nào thì Chủ tịch Lâm đến? Rất nhiều người đang chờ cậu ấy, chúng tôi đã chờ hơn một tiếng rồi, nhưng cậu ấy…”, Tống Kinh nặn ra một nụ cười, dè dặt hỏi.
Nhưng Mã Hải lại hừ một tiếng: “Chẳng phải Chủ tịch Lâm đã đến đoàn làm phim của ông rồi sao?”.
“Đã đến đoàn làm phim? Nhưng tôi có thấy cậu ấy đâu?”, Tống Kinh ngạc nhiên đáp.
“Đương nhiên ông không nhìn thấy rồi, bởi vì cậu ấy đã bị bảo vệ của đoàn làm phim các ông đuổi ra ngoài”, Mã Hải lạnh lùng đáp.
Tống Kinh như bị sét đánh ngang tai.
“Cái gì?”.
Khuôn mặt ông ta cứng đờ, cả người như hóa đá.
Những người đứng ở bên cạnh nghe lỏm cũng đều ngớ ra.
Chủ tịch Lâm… bị bảo vệ đuổi ra ngoài?
“Không ạ…”
“Chắc là Chủ tịch Lâm gặp chuyện gì giữa đường nên đến muộn, chúng ta kiên nhẫn chờ thêm lát nữa đi”, Tống Kinh cười nói.
Mọi người gật đầu, rồi lại chờ tiếp.
Thời gian dần trôi qua.
Mọi người trong lán vốn chờ đợi với thái độ nghiêm túc trang trọng, nhưng mãi không thấy Chủ tịch Lâm đến, có người không nhịn được mà lấy điện thoại ra chơi…
Lại 20 phút nữa trôi qua, Tống Kinh cảm thấy không đúng lắm.
“Đạo diễn Tống, Dương Hoa cách đây không xa mà mãi không thấy Chủ tịch Lâm đến, e là đã xảy ra chuyện, hay là ông gọi điện thoại hỏi giám đốc Mã đi”, đúng lúc này, phó đạo diễn Uông ở bên cạnh nói.
“Chờ thêm đi…”, Tống Kinh nhỏ giọng đáp.
Nhưng lại 20 phút nữa trôi qua.
Bọn họ đã chờ gần một tiếng.
“Gọi điện thoại đi…”, người bên cạnh dè dặt nói.
“Được”.
Tống Kinh không do dự nữa, đang định lấy điện thoại ra.
Nhưng ông ta vừa lấy điện thoại ra thì bỗng thấy có cuộc gọi đến.
Màn hình hiển thị… chính là Mã Hải.
Hơi thở của Tống Kinh như nghẹn lại, cảm giác được sự bất thường, ngón tay để ngay trên nút nghe, nhưng chần chừ chưa dám ấn.
“Đạo diễn Tống, là giám đốc Mã gọi đến sao? Sao ông không nghe?”, người ở bên cạnh tò mò hỏi.
Tống Kinh sửng sốt nhìn anh ta, hỏi: “Đang yên đang lành… giám đốc Mã gọi cho tôi làm gì?”.
“Chẳng lẽ Chủ tịch Lâm có chuyện gì không đến kịp, nên giám đốc Mã gọi báo một tiếng?”, phó đạo diễn Uông kỳ quái hỏi.
Tống Kinh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn ấn nút nghe.
“Chào giám đốc Mã, có chuyện gì sao?”, Tống Kinh cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, mỉm cười hỏi.
“Ông đang ở đâu? Làm gì?”, giọng nói khàn khàn của Mã Hải vang lên.
“Tôi… đương nhiên tôi đang ở đoàn làm phim rồi. Tôi đang chờ Chủ tịch Lâm, mà này giám đốc Mã, lúc nào thì Chủ tịch Lâm đến? Rất nhiều người đang chờ cậu ấy, chúng tôi đã chờ hơn một tiếng rồi, nhưng cậu ấy…”, Tống Kinh nặn ra một nụ cười, dè dặt hỏi.
Nhưng Mã Hải lại hừ một tiếng: “Chẳng phải Chủ tịch Lâm đã đến đoàn làm phim của ông rồi sao?”.
“Đã đến đoàn làm phim? Nhưng tôi có thấy cậu ấy đâu?”, Tống Kinh ngạc nhiên đáp.
“Đương nhiên ông không nhìn thấy rồi, bởi vì cậu ấy đã bị bảo vệ của đoàn làm phim các ông đuổi ra ngoài”, Mã Hải lạnh lùng đáp.
Tống Kinh như bị sét đánh ngang tai.
“Cái gì?”.
Khuôn mặt ông ta cứng đờ, cả người như hóa đá.
Những người đứng ở bên cạnh nghe lỏm cũng đều ngớ ra.
Chủ tịch Lâm… bị bảo vệ đuổi ra ngoài?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.