Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1859
Bạch Long
20/04/2024
Chẳng mấy chốc, môi đã rời ra.
Tô Nhu đỏ mặt, nước mắt cũng lăn xuống thuận theo gò má. Cô nhìn chằm chằm Lâm Chính, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Lần này anh hài lòng rồi chứ?”.
Chỉ thế?
Lâm Chính rất muốn nói vậy, nhưng lý trí vẫn lựa chọn không nói gì.
“Em biết làm vợ chồng giả với em cũng rất thiệt thòi cho anh. Hơn nữa, mấy năm nay anh luôn chịu đựng lời châm chọc giễu cợt của người trong nhà em, trong lòng anh cũng rất khó chịu. Nhưng em còn có cách gì được? Em không thể thay đổi hiện trạng của anh, người có thể thay đổi chỉ có bản thân anh! Nếu anh phấn đấu, chúng ta đâu đến nỗi này?”.
Tô Nhu nói xong thì quay người vào phòng.
Lâm Chính ngồi trên ghế sofa ở bên ngoài, ngây người ra.
Anh không ngờ Tô Nhu lại mạnh dạn như vậy.
Nhìn bộ dạng căng thẳng và hoảng loạn của cô, chắc là nụ hôn đầu nhỉ?
Rốt cuộc cô lấy đâu ra dũng khí?
Lâm Chính không nhịn được liếc nhìn vào phòng, Tô Nhu đang nằm ở trên giường, nhưng lại lấy chăn trùm lên đầu.
Bầu không khí trong phòng trở nên hơi kỳ quái.
Lâm Chính cũng không biết nên nói gì mới phải, dứt khoát đứng ở bên cửa sổ, đốt điếu thuốc.
Hi vọng thời gian có thể làm phai nhòa mọi thứ.
Nhưng nếu có thể làm lại, anh không muốn có nụ hôn này.
Bởi vì… anh biết mình và Tô Nhu không phải người chung đường.
Nói cách khác, bọn họ không phải người của cùng một thế giới.
Nụ hôn đó chỉ là cô bù đắp cho Lâm Chính.
Chỉ là nhất thời xung động.
Lâm Chính cũng không cảm nhận được bất cứ tình yêu và cảm xúc nào…
Lúc này…
Leng keng!
Chuông cửa vang lên.
“Ai đó?”.
Lâm Chính vội vàng dập tắt thuốc, hô lên, tò mò đi đến mở cửa ra.
Ngoài cửa là một người phục vụ.
“Xin hỏi là anh Lâm phải không ạ?”, phục vụ mỉm cười hỏi.
“Là tôi, có chuyện gì sao?”.
“Anh Lâm, là thế này, anh Chu nói muốn dùng bữa tối với anh, anh có thể đến phòng VIP tầng ba không? Anh Chu đang đợi anh ở đấy!”, người phục vụ cười nói.
“Anh Chu? Anh Chu nào?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Là anh Chu đã uống rượu với anh vào trưa nay”, người phục vụ nói.
“Tôi không quen!”, Lâm Chính nhíu mày, từ chối thẳng.
“Anh Chu nói dù thế nào cũng phải mời anh qua đó. Nếu anh không chịu đi, dù chúng tôi có phải khiêng cũng phải khiêng anh qua”, người phục vụ kiên định nói.
Tô Nhu đỏ mặt, nước mắt cũng lăn xuống thuận theo gò má. Cô nhìn chằm chằm Lâm Chính, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Lần này anh hài lòng rồi chứ?”.
Chỉ thế?
Lâm Chính rất muốn nói vậy, nhưng lý trí vẫn lựa chọn không nói gì.
“Em biết làm vợ chồng giả với em cũng rất thiệt thòi cho anh. Hơn nữa, mấy năm nay anh luôn chịu đựng lời châm chọc giễu cợt của người trong nhà em, trong lòng anh cũng rất khó chịu. Nhưng em còn có cách gì được? Em không thể thay đổi hiện trạng của anh, người có thể thay đổi chỉ có bản thân anh! Nếu anh phấn đấu, chúng ta đâu đến nỗi này?”.
Tô Nhu nói xong thì quay người vào phòng.
Lâm Chính ngồi trên ghế sofa ở bên ngoài, ngây người ra.
Anh không ngờ Tô Nhu lại mạnh dạn như vậy.
Nhìn bộ dạng căng thẳng và hoảng loạn của cô, chắc là nụ hôn đầu nhỉ?
Rốt cuộc cô lấy đâu ra dũng khí?
Lâm Chính không nhịn được liếc nhìn vào phòng, Tô Nhu đang nằm ở trên giường, nhưng lại lấy chăn trùm lên đầu.
Bầu không khí trong phòng trở nên hơi kỳ quái.
Lâm Chính cũng không biết nên nói gì mới phải, dứt khoát đứng ở bên cửa sổ, đốt điếu thuốc.
Hi vọng thời gian có thể làm phai nhòa mọi thứ.
Nhưng nếu có thể làm lại, anh không muốn có nụ hôn này.
Bởi vì… anh biết mình và Tô Nhu không phải người chung đường.
Nói cách khác, bọn họ không phải người của cùng một thế giới.
Nụ hôn đó chỉ là cô bù đắp cho Lâm Chính.
Chỉ là nhất thời xung động.
Lâm Chính cũng không cảm nhận được bất cứ tình yêu và cảm xúc nào…
Lúc này…
Leng keng!
Chuông cửa vang lên.
“Ai đó?”.
Lâm Chính vội vàng dập tắt thuốc, hô lên, tò mò đi đến mở cửa ra.
Ngoài cửa là một người phục vụ.
“Xin hỏi là anh Lâm phải không ạ?”, phục vụ mỉm cười hỏi.
“Là tôi, có chuyện gì sao?”.
“Anh Lâm, là thế này, anh Chu nói muốn dùng bữa tối với anh, anh có thể đến phòng VIP tầng ba không? Anh Chu đang đợi anh ở đấy!”, người phục vụ cười nói.
“Anh Chu? Anh Chu nào?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Là anh Chu đã uống rượu với anh vào trưa nay”, người phục vụ nói.
“Tôi không quen!”, Lâm Chính nhíu mày, từ chối thẳng.
“Anh Chu nói dù thế nào cũng phải mời anh qua đó. Nếu anh không chịu đi, dù chúng tôi có phải khiêng cũng phải khiêng anh qua”, người phục vụ kiên định nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.