Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1860
Bạch Long
20/04/2024
“Thế à?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ, cũng không nghĩ người họ Chu kia lại quyết tâm như vậy…
“Được thôi, nếu đã như vậy, lát nữa tôi sẽ cùng vợ tôi qua đó”, Lâm Chính nói, dứt khoát đi xem xem anh ta muốn gì.
Nhưng người phục vụ lại xua tay.
“Không không, anh Lâm, anh hiểu sai ý rồi. Anh Chu chỉ mời một mình anh dự tiệc, anh ấy không mời Chủ tịch Tô”, người phục vụ cười nói.
Nghe thấy vậy, Lâm Chính lập tức nhíu mày.
“Chỉ mời một mình tôi đi? Có ý gì?”.
“Anh Chu nói Chủ tịch Tô không biết uống rượu, nếu đi cũng chỉ ngồi không, rất buồn chán, nên muốn mời anh Lâm biết về rượu dùng bữa tối với anh ấy. Anh Chu đã đặc biệt chuẩn bị một chai Lafite năm 82, muốn mời anh Chu thưởng thức. Mong anh sẽ vui lòng đến dự”, người phục vụ mỉm cười nói.
“Bây giờ làm gì còn Lafite năm 82?”.
Lâm Chính không nhịn được lầm bầm.
“Đây là hàng chính hãng, tuyệt đối không phải giả”.
“Thế sao?”.
Lâm Chính vờ như suy nghĩ, sau đó thản nhiên nói: “Được, vậy lát nữa tôi sẽ qua đó”.
“Được, thưa anh Lâm!”, người phục vụ lập tức vui vẻ không thôi.
“Anh định đi đâu?”.
Tô Nhu đỏ mắt đi ra.
“Một người họ Chu mời anh đi ăn tối”, Lâm Chính trả lời.
“Người họ Chu?”, Tô Nhu nghi hoặc, nhưng chốc lát sau lại nghĩ tới điều gì: “Là người beo béo ở phòng VIP trưa nay phải không? Em nhớ anh ta rồi, anh ta tên Chu Quý, là con trai ông chủ bất động sản ở Hạ Kinh”.
“Quan trọng đó còn là bạn của cậu Trung”, Lâm Chính cười nói.
“Anh có ý gì?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.
“Còn không hiểu hay sao? Cậu Trung đó nói Chu Quý tách anh ra. Chu Quý mời riêng anh, không gọi em, anh nghĩ đợi anh rời đi rồi, cậu Trung kia sẽ mời em cùng nhau ăn tối dưới ánh nến ngay”, Lâm Chính nhún vai cười nói.
Tô Nhu ngạc nhiên, sau đó lạnh lùng nói: “Em không đi đâu”.
“Em đi cũng không sao”.
“Anh có ý gì?”, Tô Nhu trợn mắt.
“Không có ý gì cả, anh chỉ tin em thôi”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu không nói.
“Huống hồ, cậu Trung đã dám mời em, chắc chắn sẽ không để em có lý do từ chối. Nếu anh đoán không sai, anh ta sẽ lấy cớ dự án để em không thể không đi”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu lại im lặng.
Người phục vụ ở cạnh thì khẽ biến sắc.
“Đi thôi”.
Lâm Chính đi ra khỏi phòng.
Lâm Chính hơi bất ngờ, cũng không nghĩ người họ Chu kia lại quyết tâm như vậy…
“Được thôi, nếu đã như vậy, lát nữa tôi sẽ cùng vợ tôi qua đó”, Lâm Chính nói, dứt khoát đi xem xem anh ta muốn gì.
Nhưng người phục vụ lại xua tay.
“Không không, anh Lâm, anh hiểu sai ý rồi. Anh Chu chỉ mời một mình anh dự tiệc, anh ấy không mời Chủ tịch Tô”, người phục vụ cười nói.
Nghe thấy vậy, Lâm Chính lập tức nhíu mày.
“Chỉ mời một mình tôi đi? Có ý gì?”.
“Anh Chu nói Chủ tịch Tô không biết uống rượu, nếu đi cũng chỉ ngồi không, rất buồn chán, nên muốn mời anh Lâm biết về rượu dùng bữa tối với anh ấy. Anh Chu đã đặc biệt chuẩn bị một chai Lafite năm 82, muốn mời anh Chu thưởng thức. Mong anh sẽ vui lòng đến dự”, người phục vụ mỉm cười nói.
“Bây giờ làm gì còn Lafite năm 82?”.
Lâm Chính không nhịn được lầm bầm.
“Đây là hàng chính hãng, tuyệt đối không phải giả”.
“Thế sao?”.
Lâm Chính vờ như suy nghĩ, sau đó thản nhiên nói: “Được, vậy lát nữa tôi sẽ qua đó”.
“Được, thưa anh Lâm!”, người phục vụ lập tức vui vẻ không thôi.
“Anh định đi đâu?”.
Tô Nhu đỏ mắt đi ra.
“Một người họ Chu mời anh đi ăn tối”, Lâm Chính trả lời.
“Người họ Chu?”, Tô Nhu nghi hoặc, nhưng chốc lát sau lại nghĩ tới điều gì: “Là người beo béo ở phòng VIP trưa nay phải không? Em nhớ anh ta rồi, anh ta tên Chu Quý, là con trai ông chủ bất động sản ở Hạ Kinh”.
“Quan trọng đó còn là bạn của cậu Trung”, Lâm Chính cười nói.
“Anh có ý gì?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.
“Còn không hiểu hay sao? Cậu Trung đó nói Chu Quý tách anh ra. Chu Quý mời riêng anh, không gọi em, anh nghĩ đợi anh rời đi rồi, cậu Trung kia sẽ mời em cùng nhau ăn tối dưới ánh nến ngay”, Lâm Chính nhún vai cười nói.
Tô Nhu ngạc nhiên, sau đó lạnh lùng nói: “Em không đi đâu”.
“Em đi cũng không sao”.
“Anh có ý gì?”, Tô Nhu trợn mắt.
“Không có ý gì cả, anh chỉ tin em thôi”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu không nói.
“Huống hồ, cậu Trung đã dám mời em, chắc chắn sẽ không để em có lý do từ chối. Nếu anh đoán không sai, anh ta sẽ lấy cớ dự án để em không thể không đi”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu lại im lặng.
Người phục vụ ở cạnh thì khẽ biến sắc.
“Đi thôi”.
Lâm Chính đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.