Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2099
Bạch Long
20/04/2024
Thấy Lâm Chính nhìn mình, cô ta bất giác nhắm hai mắt lại, cơ thể khẽ run rẩy.
Lâm Chính nhếch môi, cất bước đi tới.
“Đừng… đừng lại đây…”
Cô ta run bần bật, hét lên sợ hãi.
Lâm Chính đi tới, cô gái đó sợ đến mức nhịp thở cũng sắp ngưng lại.
Cả đời này cô ta chưa bao giờ sợ như vậy.
“Anh… Anh muốn làm gì? Anh định làm gì?”.
Cô gái run rẩy hét lên, dù giọng nói vẫn rất yếu ớt.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm cô bị thương đâu, bởi vì không cần thiết nữa”, Lâm Chính nói.
“Không cần thiết?”.
“Lần này tôi không giết các người. Cô về đưa tin cho người của Ưng Các, Dương Hoa của tôi không thể giao cho bất kỳ ai. Nếu các người thật sự có hứng thú với Dương Hoa thì có thể tới giành lấy, nhưng phải dựa vào bản lĩnh của mình! Hiểu chưa?”, Lâm Chính nói.
Đồng tử của cô gái co lại, không nói gì nữa, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta muốn đáp lại, nhưng cổ họng giống như bị mắc nghẹn gì đó.
Lúc này, một nhóm người chạy tới hành lang.
Đó là các nhân viên y tế.
“Chuyện gì thế? Người bị thương ở đâu?”.
“Trời ạ, bọn họ… làm sao vậy?”.
“Hai băng ca e là không đủ!”.
“Ở đây vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?”.
Các nhân viên y tế nhìn cảnh tượng tan hoang đó, ai nấy đều sợ ngây người.
“Ồ, không có gì, nơi này là hiện trường tu sửa, vừa rồi chỉ xảy ra chút tai nạn bất ngờ, hai thợ sửa chữa bị thương. Làm phiền các anh mau chóng đưa hai người này đến bệnh viện điều trị”, Lâm Chính lên tiếng.
“Đang sửa chữa bất ngờ bị thương?”.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn hai người trên mặt đất.
“Nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ… không giống với thợ sửa chữa…”.
Nhân viên y tế đều nghi hoặc không thôi.
Lâm Chính cũng không giải thích.
Cứu người quan trọng, bọn họ khiêng hai người nam nữ này lên băng ca, vội vàng đưa xuống lầu.
Không lâu sau, người của Học viện Huyền Y Phái cũng đến nơi, đón người bị thương đi, đồng thời cảnh sát cũng đến hiện trường hỏi han tình hình.
Những chuyện này giao cho Mã Hải ứng phó là được.
Lâm Chính đi một mình xuống phòng làm việc ở dưới lầu, đóng cửa lại, sau đó rút từng cây kim châm cứu trong người ra.
Đợi sau khi rút hết kim, anh lập tức nôn ra ngụm máu, ngồi trên ghế thở hổn hển, dường như rất mệt mỏi, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Lâm Chính nhếch môi, cất bước đi tới.
“Đừng… đừng lại đây…”
Cô ta run bần bật, hét lên sợ hãi.
Lâm Chính đi tới, cô gái đó sợ đến mức nhịp thở cũng sắp ngưng lại.
Cả đời này cô ta chưa bao giờ sợ như vậy.
“Anh… Anh muốn làm gì? Anh định làm gì?”.
Cô gái run rẩy hét lên, dù giọng nói vẫn rất yếu ớt.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm cô bị thương đâu, bởi vì không cần thiết nữa”, Lâm Chính nói.
“Không cần thiết?”.
“Lần này tôi không giết các người. Cô về đưa tin cho người của Ưng Các, Dương Hoa của tôi không thể giao cho bất kỳ ai. Nếu các người thật sự có hứng thú với Dương Hoa thì có thể tới giành lấy, nhưng phải dựa vào bản lĩnh của mình! Hiểu chưa?”, Lâm Chính nói.
Đồng tử của cô gái co lại, không nói gì nữa, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta muốn đáp lại, nhưng cổ họng giống như bị mắc nghẹn gì đó.
Lúc này, một nhóm người chạy tới hành lang.
Đó là các nhân viên y tế.
“Chuyện gì thế? Người bị thương ở đâu?”.
“Trời ạ, bọn họ… làm sao vậy?”.
“Hai băng ca e là không đủ!”.
“Ở đây vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?”.
Các nhân viên y tế nhìn cảnh tượng tan hoang đó, ai nấy đều sợ ngây người.
“Ồ, không có gì, nơi này là hiện trường tu sửa, vừa rồi chỉ xảy ra chút tai nạn bất ngờ, hai thợ sửa chữa bị thương. Làm phiền các anh mau chóng đưa hai người này đến bệnh viện điều trị”, Lâm Chính lên tiếng.
“Đang sửa chữa bất ngờ bị thương?”.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn hai người trên mặt đất.
“Nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ… không giống với thợ sửa chữa…”.
Nhân viên y tế đều nghi hoặc không thôi.
Lâm Chính cũng không giải thích.
Cứu người quan trọng, bọn họ khiêng hai người nam nữ này lên băng ca, vội vàng đưa xuống lầu.
Không lâu sau, người của Học viện Huyền Y Phái cũng đến nơi, đón người bị thương đi, đồng thời cảnh sát cũng đến hiện trường hỏi han tình hình.
Những chuyện này giao cho Mã Hải ứng phó là được.
Lâm Chính đi một mình xuống phòng làm việc ở dưới lầu, đóng cửa lại, sau đó rút từng cây kim châm cứu trong người ra.
Đợi sau khi rút hết kim, anh lập tức nôn ra ngụm máu, ngồi trên ghế thở hổn hển, dường như rất mệt mỏi, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.