Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2517
Bạch Long
20/04/2024
“Sao vậy? Các anh còn không mau ra tay đi? Chẳng phải các anh rất trung thành với Quỷ Thủ sao?”.
Thấy bọn họ vẫn đứng bất động, Lâm Chính lại quát.
Những đệ tử kia cúi đầu, không dám ho he tiếng nào.
Trung thành?
Loại người đẩy đệ tử của mình vào chỗ chết như Quỷ Thủ, liệu có mấy người thực sự trung thành với ông ta chứ?
“Nếu các anh không chịu hi sinh vì Quỷ Thủ, thì hãy ngoan ngoãn đứng yên đó đi!”.
Lâm Chính hừ một tiếng, sau đó nhìn quanh một lượt, lớn tiếng quát: “Nghe đây, hôm nay, đường chủ Thanh Hà Đường Lâm Chính tôi! Sẽ đại diện cho bổn giáo chấp hành giáo pháp! Trừng phạt những kẻ có tội! Ai mà không phục thì tội như đồng lõa!”.
Xung quanh im phăng phắc.
Tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Người này…
Đâu chỉ là huênh hoang, mà là huênh hoang đến cùng cực…
Mọi người nhìn anh chằm chằm.
Đám người Liễu Thị Phụng nổi giận đùng đùng, giận quá hóa cười.
“Người này! Phải giết!”.
Tô Mạc Vân khàn giọng nói.
“Vậy thì giết cậu ta trước, rồi chúng ta sẽ quyết xem nhẫn sẽ thuộc về ai!”.
“Được!”.
Lâm Chính không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với các đệ tử này.
Dù sao những gì nên nói cũng đã nói, cũng đã cảnh cáo.
Nếu mấy người họ tái phạm, anh cũng sẽ không kiêng dè bất cứ điều gì.
Lâm Chính không muốn tạo ra cuộc tàn sát quá lớn, nhưng đây là Đông Hoàng Giáo, không phải giới thế tục. Quy tắc ở nơi này mãi mãi chỉ có một: Cá lớn nuốt cá bé!
Kẻ yếu bị giết không có gì kỳ lạ.
Mấy trưởng lão bàn bạc với nhau, quyết định giải quyết Lâm Chính trước.
Người này đã sát hại nhiều trưởng lão như vậy, nếu bọn họ còn tranh đấu nữa thì sẽ chỉ bị Lâm Chính thanh trừng từng người một.
Cộng thêm cái chết của Quỷ Thủ khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp gấp bội.
“Phải tiêu diệt thằng nhóc đó trước. Đại trưởng lão, có phải ông nên lấy nhẫn Đông Hoàng ra trước không?”, Thiếu Hải không yên tâm, sợ Tô Mạc Vân nhân cơ hội đem nhẫn đi mất, bèn lên tiếng nói thẳng.
“Khốn nạn, ông không tin tôi phải không?”, Tô Mạc Vân hừ lạnh.
“Tôi chỉ tin bản thân!”, Thiếu Hải lạnh lùng nói.
Ánh mắt Tô Mạc Vân lộ ra sát cơ, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Nhưng lúc này ông ta cũng không dám hành động lỗ mãng.
Nếu còn dây dưa với Thiếu Hải, chắc chắn sẽ cho Lâm Chính cơ hội. Nếu những người này vây giết Tô Mạc Vân, Lâm Chính cũng ra tay phía sau, dù Tô Mạc Vân có bản lĩnh bằng trời cũng không thoát khỏi.
Lúc này chỉ đành ổn định bọn họ, nhân cơ hội rời đi.
Thấy bọn họ vẫn đứng bất động, Lâm Chính lại quát.
Những đệ tử kia cúi đầu, không dám ho he tiếng nào.
Trung thành?
Loại người đẩy đệ tử của mình vào chỗ chết như Quỷ Thủ, liệu có mấy người thực sự trung thành với ông ta chứ?
“Nếu các anh không chịu hi sinh vì Quỷ Thủ, thì hãy ngoan ngoãn đứng yên đó đi!”.
Lâm Chính hừ một tiếng, sau đó nhìn quanh một lượt, lớn tiếng quát: “Nghe đây, hôm nay, đường chủ Thanh Hà Đường Lâm Chính tôi! Sẽ đại diện cho bổn giáo chấp hành giáo pháp! Trừng phạt những kẻ có tội! Ai mà không phục thì tội như đồng lõa!”.
Xung quanh im phăng phắc.
Tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Người này…
Đâu chỉ là huênh hoang, mà là huênh hoang đến cùng cực…
Mọi người nhìn anh chằm chằm.
Đám người Liễu Thị Phụng nổi giận đùng đùng, giận quá hóa cười.
“Người này! Phải giết!”.
Tô Mạc Vân khàn giọng nói.
“Vậy thì giết cậu ta trước, rồi chúng ta sẽ quyết xem nhẫn sẽ thuộc về ai!”.
“Được!”.
Lâm Chính không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với các đệ tử này.
Dù sao những gì nên nói cũng đã nói, cũng đã cảnh cáo.
Nếu mấy người họ tái phạm, anh cũng sẽ không kiêng dè bất cứ điều gì.
Lâm Chính không muốn tạo ra cuộc tàn sát quá lớn, nhưng đây là Đông Hoàng Giáo, không phải giới thế tục. Quy tắc ở nơi này mãi mãi chỉ có một: Cá lớn nuốt cá bé!
Kẻ yếu bị giết không có gì kỳ lạ.
Mấy trưởng lão bàn bạc với nhau, quyết định giải quyết Lâm Chính trước.
Người này đã sát hại nhiều trưởng lão như vậy, nếu bọn họ còn tranh đấu nữa thì sẽ chỉ bị Lâm Chính thanh trừng từng người một.
Cộng thêm cái chết của Quỷ Thủ khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp gấp bội.
“Phải tiêu diệt thằng nhóc đó trước. Đại trưởng lão, có phải ông nên lấy nhẫn Đông Hoàng ra trước không?”, Thiếu Hải không yên tâm, sợ Tô Mạc Vân nhân cơ hội đem nhẫn đi mất, bèn lên tiếng nói thẳng.
“Khốn nạn, ông không tin tôi phải không?”, Tô Mạc Vân hừ lạnh.
“Tôi chỉ tin bản thân!”, Thiếu Hải lạnh lùng nói.
Ánh mắt Tô Mạc Vân lộ ra sát cơ, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Nhưng lúc này ông ta cũng không dám hành động lỗ mãng.
Nếu còn dây dưa với Thiếu Hải, chắc chắn sẽ cho Lâm Chính cơ hội. Nếu những người này vây giết Tô Mạc Vân, Lâm Chính cũng ra tay phía sau, dù Tô Mạc Vân có bản lĩnh bằng trời cũng không thoát khỏi.
Lúc này chỉ đành ổn định bọn họ, nhân cơ hội rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.