Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3752
Bạch Long
20/04/2024
“Vậy… Vậy rốt cuộc anh là ai?”, Nông Hào cảm giác không hay lắm, ngạc nhiên trong chốc lát, vội hỏi.
“Thân phận của tôi… Anh Nông, không phải tôi đã nói với anh rồi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Nói với tôi? Lúc nào?”, Nông Hào ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ lấy điện thoại ra quơ qua quơ lại.
Trong chốc lát, Nông Hào bỗng hiểu ra gì đó, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, tìm lại thông báo chuyển khoản vừa rồi, nghiêm túc đọc.
Phịch!
Chỉ mới nhìn lướt qua, Nông Hào đã ngã ngồi xuống đất, ánh mắt hơi đờ ra, điện thoại cũng bất cẩn rơi khỏi tay, ngã xuống đất.
“Anh Nông, anh sao vậy? Người này là ai?”, cô gái đánh đá ở bên cạnh vội hỏi.
Lúc này, dường như Nông Hào đã mất hồn, hai mắt vô hồn, không nghe lọt tai lời của ai.
Cô gái đanh đá sốt ruột, nhặt điện thoại lên xem.
Nhưng cô ta cũng chỉ mới nhìn lướt qua…
“A!”.
Cô gái đanh đá la lên, gương mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
“Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Anh không thể nào là thần y Lâm!”, cô gái đanh đá la lên chói tai.
Chỉ ba chữ đơn giản khiến đầu óc tất cả mọi người suýt nổ tung.
“Thần y Lâm?”.
“Cô nói gì?”.
“Anh ta… Anh ta là thần y Lâm của Dương Hoa?”.
Mọi người chạy tới, cướp lấy điện thoại từ trên tay cô gái đanh đá xem, sau đó tất cả đều hóa đá.
Lâm Chính lấy một cây châm bạc ra, châm vào cổ mình.
Không lâu sau, một gương mặt giống như thiên thần xuất hiện trước mắt mọi người.
“Vì một số chuyện mà tôi không thể ngụy trang gương mặt mình, không ngờ tôi lại gặp phải chuyện thế này. Chuyến đi đến Bồ Thành lần này đúng là thú vị”, Lâm Chính thản nhiên nói, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng hơn.
“Thần y Lâm, hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”.
Nông Hào đầu óc rối bời, nhưng lúc này anh ta cũng không nghĩ được gì nhiều, lập tức quỳ xuống ra sức xin lỗi: “Thần y Lâm, anh dùng thân phận ngụy trang của anh nên chúng tôi không thể nhận ra, đây là một hiểu lầm lớn. Nếu chúng tôi sớm biết là anh thì sao dám xúc phạm anh? Mong thần y Lâm tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi đồng ý bồi thường bất cứ tổn thất nào cho anh!”.
Lúc này chỉ có thể xin lỗi.
Dù sao phía sau người này chính là Dương Hoa!
Nhà họ Nông sao có thể chống lại Dương Hoa?
Mọi người cũng vội vàng phụ họa.
Người không biết không có tội, bọn họ cũng không phải không có lý do biện bạch cho mình.
“Vậy lịch sử chuyển khoản thì sao?”.
“Thân phận của tôi… Anh Nông, không phải tôi đã nói với anh rồi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Nói với tôi? Lúc nào?”, Nông Hào ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ lấy điện thoại ra quơ qua quơ lại.
Trong chốc lát, Nông Hào bỗng hiểu ra gì đó, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, tìm lại thông báo chuyển khoản vừa rồi, nghiêm túc đọc.
Phịch!
Chỉ mới nhìn lướt qua, Nông Hào đã ngã ngồi xuống đất, ánh mắt hơi đờ ra, điện thoại cũng bất cẩn rơi khỏi tay, ngã xuống đất.
“Anh Nông, anh sao vậy? Người này là ai?”, cô gái đánh đá ở bên cạnh vội hỏi.
Lúc này, dường như Nông Hào đã mất hồn, hai mắt vô hồn, không nghe lọt tai lời của ai.
Cô gái đanh đá sốt ruột, nhặt điện thoại lên xem.
Nhưng cô ta cũng chỉ mới nhìn lướt qua…
“A!”.
Cô gái đanh đá la lên, gương mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
“Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Anh không thể nào là thần y Lâm!”, cô gái đanh đá la lên chói tai.
Chỉ ba chữ đơn giản khiến đầu óc tất cả mọi người suýt nổ tung.
“Thần y Lâm?”.
“Cô nói gì?”.
“Anh ta… Anh ta là thần y Lâm của Dương Hoa?”.
Mọi người chạy tới, cướp lấy điện thoại từ trên tay cô gái đanh đá xem, sau đó tất cả đều hóa đá.
Lâm Chính lấy một cây châm bạc ra, châm vào cổ mình.
Không lâu sau, một gương mặt giống như thiên thần xuất hiện trước mắt mọi người.
“Vì một số chuyện mà tôi không thể ngụy trang gương mặt mình, không ngờ tôi lại gặp phải chuyện thế này. Chuyến đi đến Bồ Thành lần này đúng là thú vị”, Lâm Chính thản nhiên nói, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng hơn.
“Thần y Lâm, hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”.
Nông Hào đầu óc rối bời, nhưng lúc này anh ta cũng không nghĩ được gì nhiều, lập tức quỳ xuống ra sức xin lỗi: “Thần y Lâm, anh dùng thân phận ngụy trang của anh nên chúng tôi không thể nhận ra, đây là một hiểu lầm lớn. Nếu chúng tôi sớm biết là anh thì sao dám xúc phạm anh? Mong thần y Lâm tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi đồng ý bồi thường bất cứ tổn thất nào cho anh!”.
Lúc này chỉ có thể xin lỗi.
Dù sao phía sau người này chính là Dương Hoa!
Nhà họ Nông sao có thể chống lại Dương Hoa?
Mọi người cũng vội vàng phụ họa.
Người không biết không có tội, bọn họ cũng không phải không có lý do biện bạch cho mình.
“Vậy lịch sử chuyển khoản thì sao?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.