Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3753
Bạch Long
20/04/2024
Lâm Chính đột nhiên hỏi lại một câu.
Nông Hào sững sờ.
“Nếu anh nghiêm túc xem thì thật ra đã không xảy ra chuyện này. Nông Hào, tôi đã cho anh cơ hội nhưng anh lại bỏ qua nó. Huống hồ, nếu tôi không phải thần y Lâm, e là mấy người chúng tôi sẽ bị anh xử chết ở Bồ Thành này đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Sắc mặt Nông Hào lúc xanh lúc trắng, cuối cùng anh ta ngẩng đầu lên, cắn răng nói: “Thần y Lâm, vậy anh muốn thế nào? Chẳng lẽ anh muốn giết tôi? Chỉ chút chuyện nhỏ mà thôi, có cần phải thế không?”.
“Chuyện nhỏ? Đối với tôi mà nói lại không phải chuyện nhỏ! Nhưng dù là chuyện gì, tôi cũng sẽ không làm đến mức tuyệt đối. Giết các người thì không cần, tôi chỉ trả lại cho anh những gì anh nói trước kia mà thôi. Sở Thái!”.
“Có đệ tử!”, Sở đại sư đứng bật dậy.
“Đi, đánh gãy tay chân anh ta cho tôi”.
Anh dứt lời, Nông Hào hoàn toàn bùng nổ.
“Thần y Lâm! Anh đừng ức hiếp người quá đáng! Đây là Bồ Thành!”.
Anh ta nói xong, tất cả vệ sĩ xung quanh đều chĩa súng về phía Lâm Chính.
“Anh muốn ngọc nát đá tan cùng tôi sao?”, Nông Hào nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn gào lên.
“Ngọc nát đá tan?”.
Lâm Chính nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Anh nghĩ… anh đủ tư cách sao?”.
Nông Hào là thái tử ở Bồ Thành, hô mưa gọi gió ở Bồ Thành đã quen, chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy.
Danh tiếng của thần y Lâm quả thật vang khắp toàn quốc thậm chí là toàn cầu, vô số người từng nghe đến tên anh.
Người như vậy anh ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng qua điện thoại, máy tính và trò chuyện với người bên cạnh, anh ta cũng biết được không ít.
Đây không phải là người mà anh ta có thể động tới.
Gia tộc cũng cảnh cáo anh ta mấy lần, tuyệt đối không được đụng vào người của Dương Hoa.
Dù chỉ là người của công ty con cũng không được.
Lần này anh ta không những đã đụng, mà còn đụng tới cả Lâm Chính!
Nông Hào biết lần này mình gây họa lớn rồi!
Nhưng anh ta cũng đã quỳ trước Lâm Chính, cũng đã dập đầu xin lỗi anh!
Theo lý mà nói, anh ta đã đủ nể mặt nể mũi, Lâm Chính cần gì phải hùng hổ dọa người, muốn phế hai tay hai chân anh ta?
Làm sao Nông Hào có thể nhẫn nhịn được?
Từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám đánh anh ta một cái nào.
Đương nhiên anh ta bất chấp tất cả mà phản kháng.
Họng súng đen kịt chĩa vào Lâm Chính.
Sát ý tràn ngập căn phòng.
Đám người phía cô gái đanh đá kia không hề bất ngờ với hành động này.
Bọn họ hiểu tính của Nông Hào.
Đó là kẻ không sợ trời không sợ đất.
Nông Hào sững sờ.
“Nếu anh nghiêm túc xem thì thật ra đã không xảy ra chuyện này. Nông Hào, tôi đã cho anh cơ hội nhưng anh lại bỏ qua nó. Huống hồ, nếu tôi không phải thần y Lâm, e là mấy người chúng tôi sẽ bị anh xử chết ở Bồ Thành này đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Sắc mặt Nông Hào lúc xanh lúc trắng, cuối cùng anh ta ngẩng đầu lên, cắn răng nói: “Thần y Lâm, vậy anh muốn thế nào? Chẳng lẽ anh muốn giết tôi? Chỉ chút chuyện nhỏ mà thôi, có cần phải thế không?”.
“Chuyện nhỏ? Đối với tôi mà nói lại không phải chuyện nhỏ! Nhưng dù là chuyện gì, tôi cũng sẽ không làm đến mức tuyệt đối. Giết các người thì không cần, tôi chỉ trả lại cho anh những gì anh nói trước kia mà thôi. Sở Thái!”.
“Có đệ tử!”, Sở đại sư đứng bật dậy.
“Đi, đánh gãy tay chân anh ta cho tôi”.
Anh dứt lời, Nông Hào hoàn toàn bùng nổ.
“Thần y Lâm! Anh đừng ức hiếp người quá đáng! Đây là Bồ Thành!”.
Anh ta nói xong, tất cả vệ sĩ xung quanh đều chĩa súng về phía Lâm Chính.
“Anh muốn ngọc nát đá tan cùng tôi sao?”, Nông Hào nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn gào lên.
“Ngọc nát đá tan?”.
Lâm Chính nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Anh nghĩ… anh đủ tư cách sao?”.
Nông Hào là thái tử ở Bồ Thành, hô mưa gọi gió ở Bồ Thành đã quen, chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy.
Danh tiếng của thần y Lâm quả thật vang khắp toàn quốc thậm chí là toàn cầu, vô số người từng nghe đến tên anh.
Người như vậy anh ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng qua điện thoại, máy tính và trò chuyện với người bên cạnh, anh ta cũng biết được không ít.
Đây không phải là người mà anh ta có thể động tới.
Gia tộc cũng cảnh cáo anh ta mấy lần, tuyệt đối không được đụng vào người của Dương Hoa.
Dù chỉ là người của công ty con cũng không được.
Lần này anh ta không những đã đụng, mà còn đụng tới cả Lâm Chính!
Nông Hào biết lần này mình gây họa lớn rồi!
Nhưng anh ta cũng đã quỳ trước Lâm Chính, cũng đã dập đầu xin lỗi anh!
Theo lý mà nói, anh ta đã đủ nể mặt nể mũi, Lâm Chính cần gì phải hùng hổ dọa người, muốn phế hai tay hai chân anh ta?
Làm sao Nông Hào có thể nhẫn nhịn được?
Từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám đánh anh ta một cái nào.
Đương nhiên anh ta bất chấp tất cả mà phản kháng.
Họng súng đen kịt chĩa vào Lâm Chính.
Sát ý tràn ngập căn phòng.
Đám người phía cô gái đanh đá kia không hề bất ngờ với hành động này.
Bọn họ hiểu tính của Nông Hào.
Đó là kẻ không sợ trời không sợ đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.