Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 399
Bạch Long
19/04/2024
“Đây là bệnh viện, các người còn ồn ào ở đây nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”, bác sĩ ngăn chặn đám người Tô Mỹ Tâm nghiêm túc quát lên.
“Hừ, lần này tha cho cậu! Lâm Chính, cậu đợi đấy, chuyện này chúng ta chưa xong đâu! Sau này nhà họ Tô chúng tôi chắc chắn sẽ sống chết với gia đình mấy người tới cùng!”.
Tô Cương nghiến răng nghiến lợi nói, ngay sau đó quay người dẫn theo mấy người còn lại rời đi.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Lúc đi vào, anh mới nhìn thấy Trương Tinh Vũ đang ôm Tô Nhu run lẩy bẩy ngồi trên giường bệnh.
Tô Quảng thì không thấy đâu.
“Sao cậu lại đến đây?”, Trương Tinh Vũ sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Cậu đi mau đi, đừng tiếp xúc với Tiểu Nhu nhà chúng tôi nữa. Tiểu Nhu nhà chúng tôi phải gả cho Chủ tịch Lâm, lỡ như hai đứa có tin đồn gì, làm tổn hại danh tiếng Tiểu Nhu nhà chúng tôi thì hỏng bét!”.
“Là bố gọi con qua đây”, Lâm Chính nhìn Tô Nhu, nghiêm túc nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người nhà họ Tô lại chạy đến đây?”.
Tô Nhu ngẩng đầu lên, gương mặt tiều tụy, vành mắt đỏ hoe, do dự một lúc rồi nói: “Bà nội… sắp không ổn rồi…”.
“Cái gì?”, Lâm Chính sửng sốt.
“Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch đã đưa tới rồi, bác sĩ nói bà không còn sống được bao lâu nữa. Người nhà họ Tô cho rằng bà nội bị em làm tức giận mà ra nông nỗi đó, nên đến tìm em tính sổ!”, Tô Nhu khàn giọng nói.
Lâm Chính nghe vậy, lặng lẽ gật đầu.
Lúc này, Tô Quảng từ ngoài cửa bước vào.
Sắc mặt ông ta trắng bệch, cả người tràn ngập nỗi buồn.
Nghĩ lại cũng phải, dù gì đó cũng là mẹ ông ta, dù có mâu thuẫn thế nào, bây giờ cũng không quan trọng nữa.
“Bà nội thế nào rồi ạ?”, Tô Nhu hỏi.
Tô Quảng liếc nhìn Tô Nhu, hạ giọng nói: “Bà nội muốn gặp con”.
“Gặp con?”, Tô Nhu trợn tròn mắt…
Lâm Chính nhíu mày.
“Bà già chết tiệt kia lại muốn làm gì? Tiểu Nhu, chúng ta đừng đi, bây giờ nhà họ Tô bị như vậy là đáng đời!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Mẹ… Bà nội đã thế này rồi, chúng ta đừng so đo nữa, người ta bảo con chim sắp chết tiếng kêu buồn thảm, con người sắp chết lời nói thường hay, cứ qua đó xem bà còn gì muốn nói”, Tô Nhu thở dài nói.
“Nghe bà ta nói? Bà ta có thể nói gì chứ? Con không nghĩ xem mấy năm nay bà già này đã đối xử với nhà chúng ta thế nào sao? Bố con cũng là con trai bà ta, nhưng bà ta đối xử với bố con thế nào? Năng lực nghiệp vụ của con tốt như vậy, quản lý tài vụ công ty nhà họ Tô đâu ra đấy, nhưng kết quả thì sao? Bà ta còn muốn giao hết quyền hành cho mấy người vô dụng như Tô Bắc, Tô Cối, ném con sang một bên! Con gái à, chúng ta không nợ gì nhà họ Tô, không đi cũng không tự thẹn với lòng!”.
Trương Tinh Vũ hết lời khuyên nhủ.
Bà ta chỉ mong sao người nhà họ Tô chết hết đi.
“Mẹ, được rồi, mẹ đừng nói nữa, con chỉ đến thăm chứ có làm gì đâu. Bố, chúng ta đi”.
Tô Nhu cố chấp muốn đi, bèn xuống giường.
Trương Tinh Vũ tức đến mức không thốt nên lời.
“Hừ, lần này tha cho cậu! Lâm Chính, cậu đợi đấy, chuyện này chúng ta chưa xong đâu! Sau này nhà họ Tô chúng tôi chắc chắn sẽ sống chết với gia đình mấy người tới cùng!”.
Tô Cương nghiến răng nghiến lợi nói, ngay sau đó quay người dẫn theo mấy người còn lại rời đi.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Lúc đi vào, anh mới nhìn thấy Trương Tinh Vũ đang ôm Tô Nhu run lẩy bẩy ngồi trên giường bệnh.
Tô Quảng thì không thấy đâu.
“Sao cậu lại đến đây?”, Trương Tinh Vũ sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Cậu đi mau đi, đừng tiếp xúc với Tiểu Nhu nhà chúng tôi nữa. Tiểu Nhu nhà chúng tôi phải gả cho Chủ tịch Lâm, lỡ như hai đứa có tin đồn gì, làm tổn hại danh tiếng Tiểu Nhu nhà chúng tôi thì hỏng bét!”.
“Là bố gọi con qua đây”, Lâm Chính nhìn Tô Nhu, nghiêm túc nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người nhà họ Tô lại chạy đến đây?”.
Tô Nhu ngẩng đầu lên, gương mặt tiều tụy, vành mắt đỏ hoe, do dự một lúc rồi nói: “Bà nội… sắp không ổn rồi…”.
“Cái gì?”, Lâm Chính sửng sốt.
“Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch đã đưa tới rồi, bác sĩ nói bà không còn sống được bao lâu nữa. Người nhà họ Tô cho rằng bà nội bị em làm tức giận mà ra nông nỗi đó, nên đến tìm em tính sổ!”, Tô Nhu khàn giọng nói.
Lâm Chính nghe vậy, lặng lẽ gật đầu.
Lúc này, Tô Quảng từ ngoài cửa bước vào.
Sắc mặt ông ta trắng bệch, cả người tràn ngập nỗi buồn.
Nghĩ lại cũng phải, dù gì đó cũng là mẹ ông ta, dù có mâu thuẫn thế nào, bây giờ cũng không quan trọng nữa.
“Bà nội thế nào rồi ạ?”, Tô Nhu hỏi.
Tô Quảng liếc nhìn Tô Nhu, hạ giọng nói: “Bà nội muốn gặp con”.
“Gặp con?”, Tô Nhu trợn tròn mắt…
Lâm Chính nhíu mày.
“Bà già chết tiệt kia lại muốn làm gì? Tiểu Nhu, chúng ta đừng đi, bây giờ nhà họ Tô bị như vậy là đáng đời!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Mẹ… Bà nội đã thế này rồi, chúng ta đừng so đo nữa, người ta bảo con chim sắp chết tiếng kêu buồn thảm, con người sắp chết lời nói thường hay, cứ qua đó xem bà còn gì muốn nói”, Tô Nhu thở dài nói.
“Nghe bà ta nói? Bà ta có thể nói gì chứ? Con không nghĩ xem mấy năm nay bà già này đã đối xử với nhà chúng ta thế nào sao? Bố con cũng là con trai bà ta, nhưng bà ta đối xử với bố con thế nào? Năng lực nghiệp vụ của con tốt như vậy, quản lý tài vụ công ty nhà họ Tô đâu ra đấy, nhưng kết quả thì sao? Bà ta còn muốn giao hết quyền hành cho mấy người vô dụng như Tô Bắc, Tô Cối, ném con sang một bên! Con gái à, chúng ta không nợ gì nhà họ Tô, không đi cũng không tự thẹn với lòng!”.
Trương Tinh Vũ hết lời khuyên nhủ.
Bà ta chỉ mong sao người nhà họ Tô chết hết đi.
“Mẹ, được rồi, mẹ đừng nói nữa, con chỉ đến thăm chứ có làm gì đâu. Bố, chúng ta đi”.
Tô Nhu cố chấp muốn đi, bèn xuống giường.
Trương Tinh Vũ tức đến mức không thốt nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.