Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 400
Bạch Long
19/04/2024
Lâm Chính không đi theo.
Tô Nhu nhìn anh một cái, hơi cúi mặt, vẻ mặt có chút căng thẳng.
“Rốt cuộc ông ngoại em đã nói gì với em?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
Tô Nhu nín thở, vội nghiêng đầu đáp: “Không… không có gì…”
“Có một số chuyện em có thể nói với anh”.
“Nói với anh thì có ích gì? Anh có thể giúp gì cho em chứ? Anh tưởng người chúng ta đối mặt lần này là những người có chút quyền thế như trước kia sao? Anh chẳng hiểu gì cả!”.
Tô Nhu cúi đầu nói, rồi vội vã ra khỏi phòng.
Lâm Chính trầm mặc.
Sau khi chắc chắn Tô Nhu không sao, Lâm Chính liền quay về công ty.
Trong lòng Tô Quảng, Lâm Chính vẫn là con rể ông ta, nhưng Tô Nhu thì đã không nghĩ như vậy nữa.
Lâm Chính không biết tại sao tính tình Tô Nhu lại thay đổi nhiều như vậy, nhưng anh tin chắc chắn chuyện này có liên quan đến Trương Trung Hoa.
Sau khi về đến công ty, Lâm Chính gọi Mã Hải tới, bảo ông ta phái người để ý đến ba ông trùm của Giang Thành.
Mã Hải có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thản, hiển nhiên ông ta cũng nhận được chút tin tức từ chỗ Từ Thiên.
Mã Hải ra ngoài chuẩn bị đi làm việc.
Nhưng một lát sau, ông ta lại quay lại.
“Còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính đang xem văn kiện, hỏi.
“Cậu Lâm, bên ngoài có người muốn gặp cậu”.
“Gặp tôi?”, Lâm Chính có chút ngạc nhiên.
Sau khi anh nổi tiếng, những người muốn gặp Chủ tịch Lâm nhiều không đếm xuể.
Về cơ bản Mã Hải đều từ chối, tại sao lần này lại đồng ý?
“Là ai vậy?”.
“Ông ta tự xưng là quản gia của cậu”.
“Quản gia của tôi?”, Lâm Chính sửng sốt, bỗng dưng anh như nhớ ra gì đó, cau mày nói: “Lập tức bảo ông ta vào đây”.
“Được”.
Mã Hải lại ra ngoài.
Lát sau, một ông lão tóc bạc phơ, mặc bộ vest màu nâu vừa vặn bước vào, ngồi trước bàn làm việc của Lâm Chính, đôi mắt sâu thẳm nhìn anh chằm chằm.
Ông ta rất có khí thế, ăn mặc thỏa đáng, dáng vẻ cao thâm khó lường, vừa nhìn đã biết chắc chắn là có xuất thân từ nhà hiển quý.
“Cậu chủ”, ông ta chậm rãi lên tiếng, ung dung từ tốn.
“Sao ông lại đến đây?”.
Lâm Chính thu hồi ánh mắt lành lạnh, lại nhìn vào văn kiện trong tay.
“Từ lúc cậu chủ từ chi thứ vào ở rể nhà họ Tô đã được tròn ba năm, tôi suy nghĩ mãi, thấy đến lúc nên đến thăm cậu rồi”.
Tô Nhu nhìn anh một cái, hơi cúi mặt, vẻ mặt có chút căng thẳng.
“Rốt cuộc ông ngoại em đã nói gì với em?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
Tô Nhu nín thở, vội nghiêng đầu đáp: “Không… không có gì…”
“Có một số chuyện em có thể nói với anh”.
“Nói với anh thì có ích gì? Anh có thể giúp gì cho em chứ? Anh tưởng người chúng ta đối mặt lần này là những người có chút quyền thế như trước kia sao? Anh chẳng hiểu gì cả!”.
Tô Nhu cúi đầu nói, rồi vội vã ra khỏi phòng.
Lâm Chính trầm mặc.
Sau khi chắc chắn Tô Nhu không sao, Lâm Chính liền quay về công ty.
Trong lòng Tô Quảng, Lâm Chính vẫn là con rể ông ta, nhưng Tô Nhu thì đã không nghĩ như vậy nữa.
Lâm Chính không biết tại sao tính tình Tô Nhu lại thay đổi nhiều như vậy, nhưng anh tin chắc chắn chuyện này có liên quan đến Trương Trung Hoa.
Sau khi về đến công ty, Lâm Chính gọi Mã Hải tới, bảo ông ta phái người để ý đến ba ông trùm của Giang Thành.
Mã Hải có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thản, hiển nhiên ông ta cũng nhận được chút tin tức từ chỗ Từ Thiên.
Mã Hải ra ngoài chuẩn bị đi làm việc.
Nhưng một lát sau, ông ta lại quay lại.
“Còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính đang xem văn kiện, hỏi.
“Cậu Lâm, bên ngoài có người muốn gặp cậu”.
“Gặp tôi?”, Lâm Chính có chút ngạc nhiên.
Sau khi anh nổi tiếng, những người muốn gặp Chủ tịch Lâm nhiều không đếm xuể.
Về cơ bản Mã Hải đều từ chối, tại sao lần này lại đồng ý?
“Là ai vậy?”.
“Ông ta tự xưng là quản gia của cậu”.
“Quản gia của tôi?”, Lâm Chính sửng sốt, bỗng dưng anh như nhớ ra gì đó, cau mày nói: “Lập tức bảo ông ta vào đây”.
“Được”.
Mã Hải lại ra ngoài.
Lát sau, một ông lão tóc bạc phơ, mặc bộ vest màu nâu vừa vặn bước vào, ngồi trước bàn làm việc của Lâm Chính, đôi mắt sâu thẳm nhìn anh chằm chằm.
Ông ta rất có khí thế, ăn mặc thỏa đáng, dáng vẻ cao thâm khó lường, vừa nhìn đã biết chắc chắn là có xuất thân từ nhà hiển quý.
“Cậu chủ”, ông ta chậm rãi lên tiếng, ung dung từ tốn.
“Sao ông lại đến đây?”.
Lâm Chính thu hồi ánh mắt lành lạnh, lại nhìn vào văn kiện trong tay.
“Từ lúc cậu chủ từ chi thứ vào ở rể nhà họ Tô đã được tròn ba năm, tôi suy nghĩ mãi, thấy đến lúc nên đến thăm cậu rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.