Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4551
Bạch Long
21/04/2024
Đợi xuống khỏi máy bay, Lâm Chính đến bệnh viện Nhân Dân Yên Kinh ngay lập tức.
Người chữa trị cho Băng Thượng Quân không phải ai khác, mà chính là thần y Diêu Diêu Dịch Trần từ sơn trang Thần Y xuống đây.
“Thầy! Thầy đến rồi!”, nhìn Lâm Chính bôn ba chạy đến, thần y Diêu mừng rỡ, nhanh chóng hành lễ.
“Băng Thượng Quân đâu?”, Lâm Chính hỏi.
Nụ cười của thần y Diêu cứng đờ, do dự trong chốc lát, chỉ vào cánh cửa bên cạnh.
Lâm Chính bước nhanh vào trong.
Nhưng vừa vào, anh đã sững người…
Trong phòng không có ai, chỉ có một thi thể nằm trên bàn.
Đó chính là thi thể của Băng Thượng Quân.
Nhìn dấu vết bên ngoài thi thể có thể thấy, rõ ràng mấy người thần y Diêu đã cố cứu sống anh ta.
Nhưng thương tích của Băng Thượng Quân quá nặng nề khủng khiếp, y thuật của bọn họ không thể cứu sống được.
Lâm Chính vươn tay cẩn thận kiểm tra thi thể của Băng Thượng Quân.
Chốc lát sau, sắc mặt anh cực kỳ âm trầm, giống như phủ một lớp sương lạnh, cực kỳ lạnh lẽo.
“Thầy!”.
Thần y Diêu đứng ở trước cửa dè dặt nhìn Lâm Chính.
“Vết thương trên người Băng Thượng Quân là đối thủ cố tình để lại. Sở dĩ hắn tấn công những vị trí này là để ngăn chặn mọi người cứu sống anh ta!”, Lâm Chính nói.
Mặc dù những vị trí này đều là vết thương chí mạng, nếu là vết thương chí mạng ở vị trí khác thì thần y Diêu vẫn có thể cứu sống, nhưng ở những vị trí này… không phải vô tình. Phải biết rằng tấn công đòn chí mạng vào những vị trí này khó hơn gấp mấy lần những vị trí khác.
“Thầy, bây giờ… phải làm sao đây? Thằng nhóc này còn cứu được không?”, thần y Diêu thận trọng hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ dùng châm bạc châm lên người Băng Thượng Quân.
Anh châm rất cẩn thận, mỗi một châm hạ xuống đều thôi thúc khí ý tinh thuần, hết lòng cứu chữa.
Nhưng sau hơn một trăm cây châm bạc đâm vào, Băng Thượng Quân không hề có phản ứng, cơ thể vẫn lạnh băng, không có sức sống…
Ngược lại, Lâm Chính mệt đến thở hổn hển, dường như đứng không vững.
“Thần y Lâm!”.
Mấy người Nông Đường Công chạy tới, nhìn thần y Lâm đứng thở hổn hển, vội gọi.
Nhìn thấy trên người Băng Thượng Quân đầy châm bạc, bọn họ đều áy náy vô cùng.
Lâm Chính còn chưa nghỉ đủ lại đi tới, đưa tay ấn lồng ngực Băng Thượng Quân.
Hình như vẫn còn đang cứu chữa.
Nhưng người đã tắt thở, làm những việc đó không phải uổng công hay sao?
“Thần y Lâm, xin lỗi cậu, tất cả là lỗi của tôi!”.
Nông Đường Công tự trách, môi run run, đi tới trước cúi người thật sâu trước thi thể của Băng Thượng Quân, nói.
Lâm Chính không đáp, chỉ chăm chăm làm chuyện của mình.
Người chữa trị cho Băng Thượng Quân không phải ai khác, mà chính là thần y Diêu Diêu Dịch Trần từ sơn trang Thần Y xuống đây.
“Thầy! Thầy đến rồi!”, nhìn Lâm Chính bôn ba chạy đến, thần y Diêu mừng rỡ, nhanh chóng hành lễ.
“Băng Thượng Quân đâu?”, Lâm Chính hỏi.
Nụ cười của thần y Diêu cứng đờ, do dự trong chốc lát, chỉ vào cánh cửa bên cạnh.
Lâm Chính bước nhanh vào trong.
Nhưng vừa vào, anh đã sững người…
Trong phòng không có ai, chỉ có một thi thể nằm trên bàn.
Đó chính là thi thể của Băng Thượng Quân.
Nhìn dấu vết bên ngoài thi thể có thể thấy, rõ ràng mấy người thần y Diêu đã cố cứu sống anh ta.
Nhưng thương tích của Băng Thượng Quân quá nặng nề khủng khiếp, y thuật của bọn họ không thể cứu sống được.
Lâm Chính vươn tay cẩn thận kiểm tra thi thể của Băng Thượng Quân.
Chốc lát sau, sắc mặt anh cực kỳ âm trầm, giống như phủ một lớp sương lạnh, cực kỳ lạnh lẽo.
“Thầy!”.
Thần y Diêu đứng ở trước cửa dè dặt nhìn Lâm Chính.
“Vết thương trên người Băng Thượng Quân là đối thủ cố tình để lại. Sở dĩ hắn tấn công những vị trí này là để ngăn chặn mọi người cứu sống anh ta!”, Lâm Chính nói.
Mặc dù những vị trí này đều là vết thương chí mạng, nếu là vết thương chí mạng ở vị trí khác thì thần y Diêu vẫn có thể cứu sống, nhưng ở những vị trí này… không phải vô tình. Phải biết rằng tấn công đòn chí mạng vào những vị trí này khó hơn gấp mấy lần những vị trí khác.
“Thầy, bây giờ… phải làm sao đây? Thằng nhóc này còn cứu được không?”, thần y Diêu thận trọng hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ dùng châm bạc châm lên người Băng Thượng Quân.
Anh châm rất cẩn thận, mỗi một châm hạ xuống đều thôi thúc khí ý tinh thuần, hết lòng cứu chữa.
Nhưng sau hơn một trăm cây châm bạc đâm vào, Băng Thượng Quân không hề có phản ứng, cơ thể vẫn lạnh băng, không có sức sống…
Ngược lại, Lâm Chính mệt đến thở hổn hển, dường như đứng không vững.
“Thần y Lâm!”.
Mấy người Nông Đường Công chạy tới, nhìn thần y Lâm đứng thở hổn hển, vội gọi.
Nhìn thấy trên người Băng Thượng Quân đầy châm bạc, bọn họ đều áy náy vô cùng.
Lâm Chính còn chưa nghỉ đủ lại đi tới, đưa tay ấn lồng ngực Băng Thượng Quân.
Hình như vẫn còn đang cứu chữa.
Nhưng người đã tắt thở, làm những việc đó không phải uổng công hay sao?
“Thần y Lâm, xin lỗi cậu, tất cả là lỗi của tôi!”.
Nông Đường Công tự trách, môi run run, đi tới trước cúi người thật sâu trước thi thể của Băng Thượng Quân, nói.
Lâm Chính không đáp, chỉ chăm chăm làm chuyện của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.