Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4552
Bạch Long
21/04/2024
Nông Đường Công không nhẫn tâm, nói tiếp: “Thần y Lâm, tôi biết cậu rất khó chấp nhận, nhưng cậu ta đã chết rồi. Cậu hãy bớt đau buồn. Tôi biết trong lòng cậu đầy oán hận, thế này, cậu có giận thì cứ trút giận lên tôi, cái chết của cậu ta tôi có trách nhiệm, tôi sẽ không trốn tránh”.
Lâm Chính không có biểu cảm gì, tiếp tục công việc của mình, hoàn toàn không quan tâm tiếng nói của người xung quanh.
Nông Đường Công còn định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Lâm Chính, cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn từ bỏ, đứng ở bên nhìn.
Cứ vậy qua nửa tiếng đồng hồ, Lâm Chính mới dừng lại.
“Tôi châm cứu, xoa bóp, đắp thuốc cho anh ta là vì tôi vẫn chưa từ bỏ anh ta”, sắc mặt Lâm Chính trắng bệch, thở mạnh hơn.
“Sao rồi thầy? Cậu ta… Cậu ta còn cứu được không?”, thần y Diêu khó tin nói: “Mạch sống của cậu ta bị tổn thương, tim, não và các bộ phận quan trọng bị tổn thương, những chỗ hiểm yếu trên cơ thể đều không có cách nào cứu vãn, y thuật không thể chữa khỏi… Như vậy thầy vẫn có thể cứu sống?”.
“Không dễ, nhưng cũng không phải không cứu được, chỉ là tỷ lệ thành công rất thấp”, Lâm Chính nói.
“Thật sao?”.
Thần y Diêu vô cùng kinh ngạc, không tin nổi nhìn Lâm Chính, vội hỏi: “Tỷ lệ là bao nhiêu?”.
Lâm Chính im lặng một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Chưa tới 10%!”.
Nông Đường Công và những người khác nghe vậy đều trầm mặc.
Chưa tới 10%…
Vậy chẳng khác nào người này đã chết.
Tỷ lệ đó quá thấp, trừ khi xảy ra kỳ tích!
Nhưng theo thần y Diêu thấy, có được xác suất khoảng 10% cứu sống người bệnh đã có thể gọi là kỳ tích.
“Thầy thật là… lợi hại! Một người đã chết lâu như vậy, thầy lại có thể tranh thủ được 10% cơ hội sống cho cậu ta… Y thuật của thầy đúng là độc nhất vô nhị! Độc nhất vô nhị!”, tâm trạng của thần y Diêu vô cùng kích động.
Lúc này, ngoài hành lang bệnh viện đột nhiên vang lên tiếng bước chân dày đặc, sau đó là tiếng ồn ào.
Bọn họ nhìn lại, bấy giờ mới thấy một nhóm người bước nhanh về phía này.
Trong số đó có không ít người là phóng viên mang theo ống kính máy quay, bao vây lấy vài bóng người khác tiến về phía này.
Mấy bóng người đó lại là đám người Nakagawa và Akutagawa mặc Hòa phục từ nước láng giềng tới.
“Khốn nạn! Bọn họ lại dám chạy đến đây!”.
“Coi chúng ta là trò cười sao?”.
“Chết tiệt!”.
Đại biểu tụ tập trước cửa phòng bệnh và người của Nông Đường Công tức giận, tràn đầy căm phẫn.
Ánh mắt Nông Đường Công cũng đầy vẻ giận dữ.
Nhưng ông ta không mất kiểm soát, mà ra hiệu cho người bên cạnh. Người bên cạnh lập tức chạy tới tiếp đón nhóm người đó.
Nông Đường Công thân phận đặc biệt, chưa đến mức phải đi chào hỏi bọn họ.
“Anh Akutagawa và anh Nakagawa, sao hai người lại đến đây? Có chuyện gì sao?”, người của Nông Đường Công bình tĩnh hỏi.
Lâm Chính không có biểu cảm gì, tiếp tục công việc của mình, hoàn toàn không quan tâm tiếng nói của người xung quanh.
Nông Đường Công còn định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Lâm Chính, cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn từ bỏ, đứng ở bên nhìn.
Cứ vậy qua nửa tiếng đồng hồ, Lâm Chính mới dừng lại.
“Tôi châm cứu, xoa bóp, đắp thuốc cho anh ta là vì tôi vẫn chưa từ bỏ anh ta”, sắc mặt Lâm Chính trắng bệch, thở mạnh hơn.
“Sao rồi thầy? Cậu ta… Cậu ta còn cứu được không?”, thần y Diêu khó tin nói: “Mạch sống của cậu ta bị tổn thương, tim, não và các bộ phận quan trọng bị tổn thương, những chỗ hiểm yếu trên cơ thể đều không có cách nào cứu vãn, y thuật không thể chữa khỏi… Như vậy thầy vẫn có thể cứu sống?”.
“Không dễ, nhưng cũng không phải không cứu được, chỉ là tỷ lệ thành công rất thấp”, Lâm Chính nói.
“Thật sao?”.
Thần y Diêu vô cùng kinh ngạc, không tin nổi nhìn Lâm Chính, vội hỏi: “Tỷ lệ là bao nhiêu?”.
Lâm Chính im lặng một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Chưa tới 10%!”.
Nông Đường Công và những người khác nghe vậy đều trầm mặc.
Chưa tới 10%…
Vậy chẳng khác nào người này đã chết.
Tỷ lệ đó quá thấp, trừ khi xảy ra kỳ tích!
Nhưng theo thần y Diêu thấy, có được xác suất khoảng 10% cứu sống người bệnh đã có thể gọi là kỳ tích.
“Thầy thật là… lợi hại! Một người đã chết lâu như vậy, thầy lại có thể tranh thủ được 10% cơ hội sống cho cậu ta… Y thuật của thầy đúng là độc nhất vô nhị! Độc nhất vô nhị!”, tâm trạng của thần y Diêu vô cùng kích động.
Lúc này, ngoài hành lang bệnh viện đột nhiên vang lên tiếng bước chân dày đặc, sau đó là tiếng ồn ào.
Bọn họ nhìn lại, bấy giờ mới thấy một nhóm người bước nhanh về phía này.
Trong số đó có không ít người là phóng viên mang theo ống kính máy quay, bao vây lấy vài bóng người khác tiến về phía này.
Mấy bóng người đó lại là đám người Nakagawa và Akutagawa mặc Hòa phục từ nước láng giềng tới.
“Khốn nạn! Bọn họ lại dám chạy đến đây!”.
“Coi chúng ta là trò cười sao?”.
“Chết tiệt!”.
Đại biểu tụ tập trước cửa phòng bệnh và người của Nông Đường Công tức giận, tràn đầy căm phẫn.
Ánh mắt Nông Đường Công cũng đầy vẻ giận dữ.
Nhưng ông ta không mất kiểm soát, mà ra hiệu cho người bên cạnh. Người bên cạnh lập tức chạy tới tiếp đón nhóm người đó.
Nông Đường Công thân phận đặc biệt, chưa đến mức phải đi chào hỏi bọn họ.
“Anh Akutagawa và anh Nakagawa, sao hai người lại đến đây? Có chuyện gì sao?”, người của Nông Đường Công bình tĩnh hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.