Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 466
Bạch Long
19/04/2024
“Chuyện đó…”, Tiểu Lưu không biết nên nói gì cho phải.
“Xem như cậu vẫn hiểu rõ khả năng của mình”, Tô Trân khinh thường cười nói.
“Cũng tốt, nếu vào trong đó, tôi sợ cậu nghe thấy kết quả thì không chịu nổi cú sốc. Lỡ như cậu bị bệnh tim gì đó, chúng tôi còn phải gọi xe cấp cứu cho cậu nữa!”, Tô Bắc cũng cười nói.
Dứt lời, người xung quanh lập tức cười hùa theo.
Bọn họ nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy giễu cợt.
Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu, bình thản nói: “Các người sai rồi, tôi không vào trong không phải vì tôi sẽ thua, mà ngược lại, vụ kiện này tôi thắng chắc rồi. Tôi đứng đây là muốn xem xem lát nữa các người sẽ có vẻ mặt như thế nào! Tôi muốn xem xem khi mọi chuyện đảo ngược, các người sẽ có tâm trạng thế nào!”.
Người xung quanh nghe vậy đều sửng sốt, sau đó bùng nổ tiếng cười càng mãnh liệt, càng dữ dội hơn.
Bọn họ giễu cợt.
Bọn họ ôm bụng cười.
Các phóng viên còn điên cuồng chụp ảnh.
“Điên rồi! Điên rồi! Chủ tịch Lâm điên thật rồi!”.
Có người lắc đầu thở dài.
Với bọn họ mà nói, những câu Lâm Chính vừa nói chắc chắn là những lời viển vông.
Lúc này. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================
Két…
Một chiếc xe Volkswagen dừng trước cửa tòa án, Tiêu Nghị mặc áo sơ mi trắng bước xuống xe.
Người ở đây lại bùng nổ tiếng xôn xao.
Ông ta… cũng đến rồi sao?
Nhìn thấy Tiêu Nghị xuống xe, ánh mắt mọi người đều hướng về phía ông ta.
“Ông Tiêu đến rồi!”.
Phóng viên lại di chuyển ống kính lần nữa.
Người xung quanh vô cùng ngạc nhiên.
Tiêu Nghị sao lại chạy đến đây?
Lại thấy Tiêu Nghị dẫn theo hai người nữa đi vào.
“Chủ tịch Lâm, cậu đúng là làm tôi khó tìm!”, Tiêu Nghị đến trước mặt Lâm Chính, lạnh lùng nói.
“Ông Tiêu có chuyện gì sao?”, Lâm Chính không đổi sắc mặt.
“Chuyện? Đương nhiên có, hơn nữa còn không ít! Đi thôi! Lên xe, mau cùng tôi về tiếp nhận điều tra!”, Tiêu Nghị nói.
“Điều tra cái gì?”.
“Hừ, đương nhiên là chuyện nhà máy của cậu!”.
“Ông Tiêu, Chủ tịch Lâm của chúng tôi đã phối hợp với cảnh sát ghi lời khai rồi. Khi nào bên đó chưa mời hầu tòa, Chủ tịch Lâm của chúng tôi có thể từ chối lời chất vấn của bất cứ ai”, Tiểu Lưu tiến lên, nghiêm túc nói.
“Xem như cậu vẫn hiểu rõ khả năng của mình”, Tô Trân khinh thường cười nói.
“Cũng tốt, nếu vào trong đó, tôi sợ cậu nghe thấy kết quả thì không chịu nổi cú sốc. Lỡ như cậu bị bệnh tim gì đó, chúng tôi còn phải gọi xe cấp cứu cho cậu nữa!”, Tô Bắc cũng cười nói.
Dứt lời, người xung quanh lập tức cười hùa theo.
Bọn họ nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy giễu cợt.
Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu, bình thản nói: “Các người sai rồi, tôi không vào trong không phải vì tôi sẽ thua, mà ngược lại, vụ kiện này tôi thắng chắc rồi. Tôi đứng đây là muốn xem xem lát nữa các người sẽ có vẻ mặt như thế nào! Tôi muốn xem xem khi mọi chuyện đảo ngược, các người sẽ có tâm trạng thế nào!”.
Người xung quanh nghe vậy đều sửng sốt, sau đó bùng nổ tiếng cười càng mãnh liệt, càng dữ dội hơn.
Bọn họ giễu cợt.
Bọn họ ôm bụng cười.
Các phóng viên còn điên cuồng chụp ảnh.
“Điên rồi! Điên rồi! Chủ tịch Lâm điên thật rồi!”.
Có người lắc đầu thở dài.
Với bọn họ mà nói, những câu Lâm Chính vừa nói chắc chắn là những lời viển vông.
Lúc này. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================
Két…
Một chiếc xe Volkswagen dừng trước cửa tòa án, Tiêu Nghị mặc áo sơ mi trắng bước xuống xe.
Người ở đây lại bùng nổ tiếng xôn xao.
Ông ta… cũng đến rồi sao?
Nhìn thấy Tiêu Nghị xuống xe, ánh mắt mọi người đều hướng về phía ông ta.
“Ông Tiêu đến rồi!”.
Phóng viên lại di chuyển ống kính lần nữa.
Người xung quanh vô cùng ngạc nhiên.
Tiêu Nghị sao lại chạy đến đây?
Lại thấy Tiêu Nghị dẫn theo hai người nữa đi vào.
“Chủ tịch Lâm, cậu đúng là làm tôi khó tìm!”, Tiêu Nghị đến trước mặt Lâm Chính, lạnh lùng nói.
“Ông Tiêu có chuyện gì sao?”, Lâm Chính không đổi sắc mặt.
“Chuyện? Đương nhiên có, hơn nữa còn không ít! Đi thôi! Lên xe, mau cùng tôi về tiếp nhận điều tra!”, Tiêu Nghị nói.
“Điều tra cái gì?”.
“Hừ, đương nhiên là chuyện nhà máy của cậu!”.
“Ông Tiêu, Chủ tịch Lâm của chúng tôi đã phối hợp với cảnh sát ghi lời khai rồi. Khi nào bên đó chưa mời hầu tòa, Chủ tịch Lâm của chúng tôi có thể từ chối lời chất vấn của bất cứ ai”, Tiểu Lưu tiến lên, nghiêm túc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.