Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 467
Bạch Long
19/04/2024
“Tôi không chất vấn! Không thẩm vấn! Mà là xác nhận! Tôi nghi ngờ nhà máy dược phẩm Dương Hoa là nhà máy bóc lột công nhân phi pháp, bây giờ tôi không chỉ niêm phong nhà máy, mà còn phải truy cứu trách nhiệm của cậu ta!”, Tiêu Nghị nghiêm túc quát lên.
“Cái gì?”, Tiểu Lưu ngạc nhiên.
“Chủ tịch Lâm, xin mời, chẳng lẽ còn đợi người của tôi mời cậu lên xe?”, Tiêu Nghị lạnh lùng quát.
“Đừng lên xe, Chủ tịch Lâm, bây giờ tôi sẽ liên hệ với văn phòng!”, Tiểu Lưu vội nói.
“Cho dù cậu có kéo Khang Gia Hào và Kỷ Văn từ trong đó ra đây cũng vô dụng!”, Tiêu Nghị nói.
“Ông…”, Tiểu Lưu tức giận, không trả lời được.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Tiêu Nghị, ông có chắc là ông muốn niêm phong nhà máy của tôi không?”.
“Thế nào? Chẳng lẽ tôi còn phải thương lượng với cậu hay sao?”, Tiêu Nghị nhướng mày.
“Cậu nghĩ cậu là ai? Chẳng lẽ ông Tiêu lại không động vào nhà máy của cậu được?”, Tô Bắc ở bên cạnh không khỏi phì cười.
“Ông nói đúng, ông ta quả thật không thể động vào nhà máy của tôi!”, Lâm Chính gật đầu.
Dứt lời, tất cả mọi người lại rộ lên cười.
Tiêu Nghị nổi giận, liên tục gật đầu, kéo cánh tay Lâm Chính đi: “Vậy thì tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc cậu có năng lực gì khiến tôi không thể động vào cậu!”.
Nói xong, ông ta kéo Lâm Chính lên xe.
“Ông Tiêu, ông làm gì vậy?”, Tiểu Lưu lập tức chạy tới ngăn cản.
“Tránh ra, nếu không, tôi sẽ kiện cậu ngăn cản người thi hành công vụ!”, người phía sau ngăn Tiểu Lưu lại.
Tiểu Lưu không làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn Tiêu Nghị dẫn Lâm Chính đi.
Nhưng đúng lúc đó…
Két! . Kiếm Hiệp Hay
Một chiếc xe Jeep quân dụng dừng ở bên đường.
Cửa xe mở ra, vài người mặc quân trang bước xuống.
“Ai là Tiêu Nghị?”, người đến lên tiếng hỏi.
“Các anh là?”, Tiêu Nghị nghi hoặc hỏi.
“Đưa đi!”.
Người đến không nói lời nào, lập tức phất tay.
Hai người đàn ông sau lưng ông ta lập tức tiến tới bắt lấy Tiêu Nghị.
“Các anh làm gì vậy?”.
Tiêu Nghị lớn tiếng quát, đẩy họ ra.
“Các người là ai?”, người đang giữ Tiểu Lưu ở phía sau cũng chạy tới, quát lớn.
Người đến không nói gì, chỉ lấy giấy chứng nhận của mình ra đưa cho Tiêu Nghị xem.
Tiêu Nghị biến sắc, cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng.
“Đi thôi, chẳng lẽ còn đợi tôi dùng vũ lực sao?”, người đến lạnh lùng nói.
Tiêu Nghị há hốc miệng, còn định nói gì đó.
“Cái gì?”, Tiểu Lưu ngạc nhiên.
“Chủ tịch Lâm, xin mời, chẳng lẽ còn đợi người của tôi mời cậu lên xe?”, Tiêu Nghị lạnh lùng quát.
“Đừng lên xe, Chủ tịch Lâm, bây giờ tôi sẽ liên hệ với văn phòng!”, Tiểu Lưu vội nói.
“Cho dù cậu có kéo Khang Gia Hào và Kỷ Văn từ trong đó ra đây cũng vô dụng!”, Tiêu Nghị nói.
“Ông…”, Tiểu Lưu tức giận, không trả lời được.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Tiêu Nghị, ông có chắc là ông muốn niêm phong nhà máy của tôi không?”.
“Thế nào? Chẳng lẽ tôi còn phải thương lượng với cậu hay sao?”, Tiêu Nghị nhướng mày.
“Cậu nghĩ cậu là ai? Chẳng lẽ ông Tiêu lại không động vào nhà máy của cậu được?”, Tô Bắc ở bên cạnh không khỏi phì cười.
“Ông nói đúng, ông ta quả thật không thể động vào nhà máy của tôi!”, Lâm Chính gật đầu.
Dứt lời, tất cả mọi người lại rộ lên cười.
Tiêu Nghị nổi giận, liên tục gật đầu, kéo cánh tay Lâm Chính đi: “Vậy thì tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc cậu có năng lực gì khiến tôi không thể động vào cậu!”.
Nói xong, ông ta kéo Lâm Chính lên xe.
“Ông Tiêu, ông làm gì vậy?”, Tiểu Lưu lập tức chạy tới ngăn cản.
“Tránh ra, nếu không, tôi sẽ kiện cậu ngăn cản người thi hành công vụ!”, người phía sau ngăn Tiểu Lưu lại.
Tiểu Lưu không làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn Tiêu Nghị dẫn Lâm Chính đi.
Nhưng đúng lúc đó…
Két! . Kiếm Hiệp Hay
Một chiếc xe Jeep quân dụng dừng ở bên đường.
Cửa xe mở ra, vài người mặc quân trang bước xuống.
“Ai là Tiêu Nghị?”, người đến lên tiếng hỏi.
“Các anh là?”, Tiêu Nghị nghi hoặc hỏi.
“Đưa đi!”.
Người đến không nói lời nào, lập tức phất tay.
Hai người đàn ông sau lưng ông ta lập tức tiến tới bắt lấy Tiêu Nghị.
“Các anh làm gì vậy?”.
Tiêu Nghị lớn tiếng quát, đẩy họ ra.
“Các người là ai?”, người đang giữ Tiểu Lưu ở phía sau cũng chạy tới, quát lớn.
Người đến không nói gì, chỉ lấy giấy chứng nhận của mình ra đưa cho Tiêu Nghị xem.
Tiêu Nghị biến sắc, cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng.
“Đi thôi, chẳng lẽ còn đợi tôi dùng vũ lực sao?”, người đến lạnh lùng nói.
Tiêu Nghị há hốc miệng, còn định nói gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.