Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4664
Bạch Long
21/04/2024
Thế nhưng ngay khi họ vừa cầm máy quay lên, mọi người đều trố mắt.
Chỉ thấy một bóng người bước ra từ trong đám cháy, nhảy lên đến đường bờ biển như một luồng sáng.
Đó là thần y Lâm!
“Mau, mau quay lại!”
Đội trưởng đội quay phim vội nói.
Ống kính lập tức bắt theo bóng người thần y Lâm.
“Đây chính là cách chào đón của các người sao? Bây giờ đến lượt tôi rồi”.
Lâm Chính hét lớn một tiếng, giọng nói như sấm, người như chiến thần, đáp trên đường bờ biển.
Anh đấm vào một khẩu đạn pháo khổng lồ cao bốn mét, sức mạnh khủng khiếp đã đập nát khẩu pháo khổng lồ thành từng mảnh.
Các binh lính ở bên cạnh lập tức giơ súng lên bắn.
Pằng pằng pằng…
Tiếng súng dữ dội vang lên không ngớt, nhưng đạn bắn vào người anh chỉ bắn ra những tia lửa, không thể làm anh bị thương.
Lâm Chính tránh ra, cả người lao tới như một cơn gió.
Pằng pằng pằng…
Đám binh lính này bị hai cánh tay anh đánh văng ra xa.
Gần như không ai có thể chịu được một đòn của anh.
Chỉ trong thoáng chốc, hàng trăm binh lính canh giữ ở đường bờ biển bị đánh văng, ai cũng ngã xuống đất rồi ngất đi.
Tạch tạch tạch…
Máy bay chiến đấu lao đến nhắm vào Lâm Chính.
Lâm Chính hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào một chiếc máy bay chiến đấu đang lao tới, đột nhiên nhảy lên cao cả trăm mét, một tay nắm lấy cánh của máy bay chiến đấu, sau đó nện nó xuống đất.
Tạch tạch tạch…
Máy bay chiến đấu xoay vòng rồi rơi xuống, đập vào bục đạn pháo bên dưới, khiến cả hai nổ tung.
Mọi người đều sửng sốt.
“Không có vũ khí… nắm lấy máy bay chiến đấu?”
“Cậu ấy là người thật sao?”
Đội quay phim xì xầm nói, ánh mắt đờ đẫn quan sát.
Đội cơ động chung quy lại cũng không hề linh hoạt. Dù mỗi thành viên đều được trang bị vũ trang và từng luyện võ nhưng nào phải chim trên trời. Vũ trang trên người nặng thế kia mà tàu chìm thì cũng chỉ có nước chết.
Tất cả đều bị rơi xuống nước. Bọn họ giãy giụa, thế nhưng vì cơ thể nặng trịch nên trong nháy mắt đã chìm cả vào biển, chết đến hơn nửa.
Những võ giả trên bờ há hốc miệng. Không ai ngờ đội cơ động hiển hách của nước Anh Hoa lại bị thần y Lâm xử lý chỉ bằng một đấm…
“Mau…mau xuống nước cứu người”, lúc này, người chỉ huy trên bờ vội hô lên. Những chiếc tàu nhỏ lập tức lao về phía hạm đội. Lâm Chính không buồn quan tâm, chỉ quay người đạp mặt nước đi về phía hàng phòng ngự để tiến vào nước Anh Hoa.
Chỉ thấy một bóng người bước ra từ trong đám cháy, nhảy lên đến đường bờ biển như một luồng sáng.
Đó là thần y Lâm!
“Mau, mau quay lại!”
Đội trưởng đội quay phim vội nói.
Ống kính lập tức bắt theo bóng người thần y Lâm.
“Đây chính là cách chào đón của các người sao? Bây giờ đến lượt tôi rồi”.
Lâm Chính hét lớn một tiếng, giọng nói như sấm, người như chiến thần, đáp trên đường bờ biển.
Anh đấm vào một khẩu đạn pháo khổng lồ cao bốn mét, sức mạnh khủng khiếp đã đập nát khẩu pháo khổng lồ thành từng mảnh.
Các binh lính ở bên cạnh lập tức giơ súng lên bắn.
Pằng pằng pằng…
Tiếng súng dữ dội vang lên không ngớt, nhưng đạn bắn vào người anh chỉ bắn ra những tia lửa, không thể làm anh bị thương.
Lâm Chính tránh ra, cả người lao tới như một cơn gió.
Pằng pằng pằng…
Đám binh lính này bị hai cánh tay anh đánh văng ra xa.
Gần như không ai có thể chịu được một đòn của anh.
Chỉ trong thoáng chốc, hàng trăm binh lính canh giữ ở đường bờ biển bị đánh văng, ai cũng ngã xuống đất rồi ngất đi.
Tạch tạch tạch…
Máy bay chiến đấu lao đến nhắm vào Lâm Chính.
Lâm Chính hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào một chiếc máy bay chiến đấu đang lao tới, đột nhiên nhảy lên cao cả trăm mét, một tay nắm lấy cánh của máy bay chiến đấu, sau đó nện nó xuống đất.
Tạch tạch tạch…
Máy bay chiến đấu xoay vòng rồi rơi xuống, đập vào bục đạn pháo bên dưới, khiến cả hai nổ tung.
Mọi người đều sửng sốt.
“Không có vũ khí… nắm lấy máy bay chiến đấu?”
“Cậu ấy là người thật sao?”
Đội quay phim xì xầm nói, ánh mắt đờ đẫn quan sát.
Đội cơ động chung quy lại cũng không hề linh hoạt. Dù mỗi thành viên đều được trang bị vũ trang và từng luyện võ nhưng nào phải chim trên trời. Vũ trang trên người nặng thế kia mà tàu chìm thì cũng chỉ có nước chết.
Tất cả đều bị rơi xuống nước. Bọn họ giãy giụa, thế nhưng vì cơ thể nặng trịch nên trong nháy mắt đã chìm cả vào biển, chết đến hơn nửa.
Những võ giả trên bờ há hốc miệng. Không ai ngờ đội cơ động hiển hách của nước Anh Hoa lại bị thần y Lâm xử lý chỉ bằng một đấm…
“Mau…mau xuống nước cứu người”, lúc này, người chỉ huy trên bờ vội hô lên. Những chiếc tàu nhỏ lập tức lao về phía hạm đội. Lâm Chính không buồn quan tâm, chỉ quay người đạp mặt nước đi về phía hàng phòng ngự để tiến vào nước Anh Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.