Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4891
Bạch Long
21/04/2024
Thực lực của người đó cao hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.
“Ông ta là ai? Ông ta là ai?”.
Lâm Tán chỉ vào người đến, hét lên.
“Khốn nạn, ông là cái thá gì mà dám bất kính với Tôn Giả như vậy? Muốn chết!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng tức giận, chộp tay về phía Lâm Tán.
Lâm Tán kinh ngạc, lập tức muốn tránh đi. Nhưng tu vi ông ta bị phong ấn, cứ thế bị Thần Hỏa Thánh Nữ nhấc lên bằng một tay. Sau đó Thánh Nữ dùng kình lực, tay kia bốc lên ngọn lửa muốn đánh Lâm Tán thành tro bụi.
“Thánh Nữ, dừng tay!”, người đến cũng chính là Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói: “Thần y Lâm đang ở đây, con đừng làm càn!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ khựng lại, chỉ đành buông Lâm Tán ra, cúi đầu đáp: “Vâng, sư phụ!”.
Lâm Tán ngã xuống đất ho dữ dội, nhưng gương mặt ông ta méo mó, cực kỳ kinh hãi.
Mặc dù tu vi ông ta bị phong ấn, nhưng ông ta cảm nhận được tu vi của Thánh Nữ gì đó cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn vượt ngoài sự tưởng tượng của ông ta.
“Đây rốt cuộc là ai? Bọn họ… bọn họ rốt cuộc là ai? Đây đều là người của cậu sao, thần y Lâm?”, Lâm Tán run rẩy nói.
Nhưng không đợi Lâm Chính trả lời, đám người Trương Thất Dạ ở bên này đã hoàn hồn.
Trương Thất Dạ dẫn đầu, chắp tay hành lễ: “Vãn bối Trương Thất Dạ bái kiến Thần Hỏa Tôn Giả!”.
Dứt lời, đầu Lâm Tán ầm một tiếng, trở nên trống rỗng.
“Thần… Thần Hỏa… Tôn Giả?”.
Đám người Nguyên Tinh sửng sốt, đâu ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại đến đây, không dám chậm trễ, lập tức tiến lên hành lễ.
“Vãn bối bái kiến Thần Hỏa Tôn Giả!”.
“Ừm!”.
Thần Hỏa Tôn Giả gật đầu, nói: “Không cần khách sáo!”.
“Cảm tạ Tôn Giả!”.
Mọi người lùi ra sau, ai nấy vô cùng kích động.
Lần này, cuối cùng bọn họ đã biết vì sao Lâm Chính lại bình thản như vậy.
Có một vị Phật lớn như thế này ở đây thì còn sợ gì nhà họ Lâm?
Đây là con át chủ bài của Lâm Chính!
Đây chính là chỗ dựa của Lâm Chính!
Lâm Tán sửng sốt, vẻ mặt đầy sợ hãi. Lúc này, ông ta chợt hiểu ra mọi chuyện, cả người run rẩy.
Lần này gia tộc Lâm Thị sắp gặp nạn rồi!
Sắp gặp nạn lớn rồi!
Phải thông báo cho bọn họ rời khỏi đây!
“Thần y Lâm, người này là ai? Sao lại dám vô lễ như vậy?”.
Thần Hỏa Tôn Giả liếc mắt nhìn Lâm Tán đang có vẻ mặt đờ đẫn, lên tiếng hỏi.
Nhưng Lâm Chính không giải thích, chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Là một kẻ điên gây rối! Từ Thiên, đưa ông ta xuống dưới đi!”.
“Ông ta là ai? Ông ta là ai?”.
Lâm Tán chỉ vào người đến, hét lên.
“Khốn nạn, ông là cái thá gì mà dám bất kính với Tôn Giả như vậy? Muốn chết!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng tức giận, chộp tay về phía Lâm Tán.
Lâm Tán kinh ngạc, lập tức muốn tránh đi. Nhưng tu vi ông ta bị phong ấn, cứ thế bị Thần Hỏa Thánh Nữ nhấc lên bằng một tay. Sau đó Thánh Nữ dùng kình lực, tay kia bốc lên ngọn lửa muốn đánh Lâm Tán thành tro bụi.
“Thánh Nữ, dừng tay!”, người đến cũng chính là Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói: “Thần y Lâm đang ở đây, con đừng làm càn!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ khựng lại, chỉ đành buông Lâm Tán ra, cúi đầu đáp: “Vâng, sư phụ!”.
Lâm Tán ngã xuống đất ho dữ dội, nhưng gương mặt ông ta méo mó, cực kỳ kinh hãi.
Mặc dù tu vi ông ta bị phong ấn, nhưng ông ta cảm nhận được tu vi của Thánh Nữ gì đó cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn vượt ngoài sự tưởng tượng của ông ta.
“Đây rốt cuộc là ai? Bọn họ… bọn họ rốt cuộc là ai? Đây đều là người của cậu sao, thần y Lâm?”, Lâm Tán run rẩy nói.
Nhưng không đợi Lâm Chính trả lời, đám người Trương Thất Dạ ở bên này đã hoàn hồn.
Trương Thất Dạ dẫn đầu, chắp tay hành lễ: “Vãn bối Trương Thất Dạ bái kiến Thần Hỏa Tôn Giả!”.
Dứt lời, đầu Lâm Tán ầm một tiếng, trở nên trống rỗng.
“Thần… Thần Hỏa… Tôn Giả?”.
Đám người Nguyên Tinh sửng sốt, đâu ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại đến đây, không dám chậm trễ, lập tức tiến lên hành lễ.
“Vãn bối bái kiến Thần Hỏa Tôn Giả!”.
“Ừm!”.
Thần Hỏa Tôn Giả gật đầu, nói: “Không cần khách sáo!”.
“Cảm tạ Tôn Giả!”.
Mọi người lùi ra sau, ai nấy vô cùng kích động.
Lần này, cuối cùng bọn họ đã biết vì sao Lâm Chính lại bình thản như vậy.
Có một vị Phật lớn như thế này ở đây thì còn sợ gì nhà họ Lâm?
Đây là con át chủ bài của Lâm Chính!
Đây chính là chỗ dựa của Lâm Chính!
Lâm Tán sửng sốt, vẻ mặt đầy sợ hãi. Lúc này, ông ta chợt hiểu ra mọi chuyện, cả người run rẩy.
Lần này gia tộc Lâm Thị sắp gặp nạn rồi!
Sắp gặp nạn lớn rồi!
Phải thông báo cho bọn họ rời khỏi đây!
“Thần y Lâm, người này là ai? Sao lại dám vô lễ như vậy?”.
Thần Hỏa Tôn Giả liếc mắt nhìn Lâm Tán đang có vẻ mặt đờ đẫn, lên tiếng hỏi.
Nhưng Lâm Chính không giải thích, chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Là một kẻ điên gây rối! Từ Thiên, đưa ông ta xuống dưới đi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.