Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4892
Bạch Long
21/04/2024
“Vâng!”.
Từ Thiên lập tức đứng dậy, sai người kéo Lâm Tán đi.
Lâm Tán không phản kháng, đầu óc hỗn loạn, không ngừng suy nghĩ làm sao để trốn thoát, làm sao để thông báo cho gia tộc chính Lâm Thị, để tất cả mọi người rời khỏi Giang Thành.
Đúng lúc đó, Lâm Tán đột nhiên cảm giác được điều bất ổn…
“Đợi đã, Thần Hỏa Tôn Giả không biết mình là ai? Thần y Lâm không nói với ông ta là cậu ta gặp rắc rối gì sao?”.
“Vả lại… Thần Hỏa Tôn Giả hỏi về mình, thần y Lâm cũng không nói rõ thân phận của mình?”.
“Cậu ta định làm gì?”.
“Vì sao cậu ta không cầu xin Thần Hỏa Tôn Giả giúp đỡ? Nhìn bọn họ có vẻ quan hệ rất tốt kia mà?”.
“Không hay!”.
Trên mặt Lâm Tán không còn chút sắc máu, cả người lạnh lùng đến tột độ.
Ông ta nghĩ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ!
Nếu nói trong lúc không hay biết gì người nhà họ Lâm ra tay với thần y Lâm, không cẩn thận làm Thần Hỏa Tôn Giả bị thương… vậy chẳng phải… gia tộc chính Lâm Thị sẽ tuyên chiến với Thần Hỏa Tôn Giả hay sao?
Thần y Lâm muốn khơi lên thù hận giữa Thần Hỏa Tôn Giả và gia tộc chính Lâm Thị.
“Không! Không! Không! Không!”.
Nghĩ đến đó, hai mắt Lâm Tán như sắp nứt ra, cơ thể run rẩy điên cuồng, cảm giác răng cũng đang đánh cầm cập.
Ông ta ngẩng đầu, phát điên lên giãy giụa.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Cút ra cho tôi!”.
“Thành thật một chút!”, Từ Thiên giữ chặt ông ta, kéo ông ta vào phòng giam.
“Thả tôi ra! Thần y Lâm! Cậu sẽ không được chết tử tế! Thần y Lâm! Cậu sẽ không được chết tử tế!”.
Lâm Tán gào lên thảm thiết.
Nhưng… không có tác dụng gì!
Lâm Tán gào một hồi, sau đó ngồi tê liệt dưới đất, vô cùng suy sụp.
“Tiêu rồi, tiêu hết rồi…”.
Thần Hỏa Tôn Giả đến Giang Thành đương nhiên là để trị bệnh.
Sau khi trò chuyện sơ qua, Lâm Chính quay về chủ đề chính.
“Tôn Giả đến đây, lẽ nào đã tìm được dược liệu rồi?”.
“Mặc dù phải mất một thời gian nhưng cũng đã gom góp được kha khá, chỉ còn lại vật của Thương Minh vẫn chưa đến tay. Gần đây cơ thể tôi càng lúc càng cảm thấy không khỏe, nên tôi quyết định đến đây sớm hơn để thần y Lâm chữa bệnh cho tôi. Dù không thể trị tận gốc cũng không sao, ít nhất phải ổn định được di chứng này trước”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.
Lâm Chính gật đầu, dẫn Thần Hỏa Tôn Giả vào phòng trong, nói:” Mời Tôn Giả cởi áo”.
Đều là đàn ông, Thần Hỏa Tôn Giả không để tâm nhiều, lập tức cởi áo.
Đợi ông ta cởi xong, vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị.
Từ Thiên lập tức đứng dậy, sai người kéo Lâm Tán đi.
Lâm Tán không phản kháng, đầu óc hỗn loạn, không ngừng suy nghĩ làm sao để trốn thoát, làm sao để thông báo cho gia tộc chính Lâm Thị, để tất cả mọi người rời khỏi Giang Thành.
Đúng lúc đó, Lâm Tán đột nhiên cảm giác được điều bất ổn…
“Đợi đã, Thần Hỏa Tôn Giả không biết mình là ai? Thần y Lâm không nói với ông ta là cậu ta gặp rắc rối gì sao?”.
“Vả lại… Thần Hỏa Tôn Giả hỏi về mình, thần y Lâm cũng không nói rõ thân phận của mình?”.
“Cậu ta định làm gì?”.
“Vì sao cậu ta không cầu xin Thần Hỏa Tôn Giả giúp đỡ? Nhìn bọn họ có vẻ quan hệ rất tốt kia mà?”.
“Không hay!”.
Trên mặt Lâm Tán không còn chút sắc máu, cả người lạnh lùng đến tột độ.
Ông ta nghĩ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ!
Nếu nói trong lúc không hay biết gì người nhà họ Lâm ra tay với thần y Lâm, không cẩn thận làm Thần Hỏa Tôn Giả bị thương… vậy chẳng phải… gia tộc chính Lâm Thị sẽ tuyên chiến với Thần Hỏa Tôn Giả hay sao?
Thần y Lâm muốn khơi lên thù hận giữa Thần Hỏa Tôn Giả và gia tộc chính Lâm Thị.
“Không! Không! Không! Không!”.
Nghĩ đến đó, hai mắt Lâm Tán như sắp nứt ra, cơ thể run rẩy điên cuồng, cảm giác răng cũng đang đánh cầm cập.
Ông ta ngẩng đầu, phát điên lên giãy giụa.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Cút ra cho tôi!”.
“Thành thật một chút!”, Từ Thiên giữ chặt ông ta, kéo ông ta vào phòng giam.
“Thả tôi ra! Thần y Lâm! Cậu sẽ không được chết tử tế! Thần y Lâm! Cậu sẽ không được chết tử tế!”.
Lâm Tán gào lên thảm thiết.
Nhưng… không có tác dụng gì!
Lâm Tán gào một hồi, sau đó ngồi tê liệt dưới đất, vô cùng suy sụp.
“Tiêu rồi, tiêu hết rồi…”.
Thần Hỏa Tôn Giả đến Giang Thành đương nhiên là để trị bệnh.
Sau khi trò chuyện sơ qua, Lâm Chính quay về chủ đề chính.
“Tôn Giả đến đây, lẽ nào đã tìm được dược liệu rồi?”.
“Mặc dù phải mất một thời gian nhưng cũng đã gom góp được kha khá, chỉ còn lại vật của Thương Minh vẫn chưa đến tay. Gần đây cơ thể tôi càng lúc càng cảm thấy không khỏe, nên tôi quyết định đến đây sớm hơn để thần y Lâm chữa bệnh cho tôi. Dù không thể trị tận gốc cũng không sao, ít nhất phải ổn định được di chứng này trước”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.
Lâm Chính gật đầu, dẫn Thần Hỏa Tôn Giả vào phòng trong, nói:” Mời Tôn Giả cởi áo”.
Đều là đàn ông, Thần Hỏa Tôn Giả không để tâm nhiều, lập tức cởi áo.
Đợi ông ta cởi xong, vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.