Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4976
Bạch Long
21/04/2024
Lâm Chính không để ý tới Ngạo Ưng, không kịp phòng bị nên bị tông bật ra ngoài, ngã mạnh xuống đất. Ngạo Ưng mừng lắm, quay người định lấy phần dị hỏa còn lại nhưng khi anh ta vừa quay đầu đi thì đã phải sững sờ.
Trước mặt anh ta làm gì còn dị hỏa nữa. Dị hỏa đã nằm trong tay Lâm Chính mất rồi
Anh nằm dưới đất và vẫn không ngừng hấp thụ dị hỏa. Hai mắt Ngạo Ưng đỏ au, anh ta gầm lên, lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng không kịp…Lâm Chính đã nuốt ngọn lửa cuối cùng vào bụng.
“Hả?”
“Anh ta…đã nuốt hết rồi sao?”
“Xong rồi…xong rồi…”, đám đông thất kinh.
“Lũ ngốc này, còn đứng ngây ra đó làm gì. Nhân lúc anh ta chưa tiêu hóa hết thì lao lên giết đi chứ”, Ngạo Ưng gầm lên, chĩa kiếm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vốn định chống lại theo bản năng nhưng khi anh đang định đỡ đường kiếm thì cơ thể đột nhiên co giật, nóng bừng bừng và anh bỗng bốc cháy.
“Á”, Lâm Chính kêu lên đầy đau khổ, chẳng còn sức để đỡ kiếm nữa.
Trong nháy mắt…Phụp…Thanh kiếm của Ngạo Ưng đâm xuyên tim Lâm Chính. Hai mắt Lâm Chính dần tối lại. Anh run lên, nhìn chăm chăm Ngạo Ưng rồi từ từ ngã xuống.
“Chết rồi à?”, đám đông trố tròn mắt.
“Ha ha, anh ta chết rồi. Ha ha, tốt quá!”, Ngạo Ưng mừng lắm.
Mặc dù không cướp lại được dị hỏa nhưng có thể giải quyết được mối họa hại này thì chắc chắn là gia tộc cũng sẽ không còn gì phải lo lắng hết. Ngạo Ưng thở phào, định quay người rời đi để cùng người đàn ông trung niên kia đối phó với hai ông cụ canh mộ.
Người đàn ông trung niên lên tiếng: “Dị hỏa đâu rồi?”
“Bị tên đó ăn rồi ạ”, Ngạo Ưng nói.
“Cái gì?”, người đàn ông trung niên tức giận, sau đó gầm lên: “Đồ vô dụng này”.
“Chú Băng, không sao đâu. Mặc dù anh ta đã nuốt dị hỏa nhưng đã bị chết rồi, có gì phải lo lắng chứ?”, Ngạo Ưng cười nói.
“Một kiếm đâm chết sao?”, người đàn ông trung niên đanh mặt, nhìn về phía Bạch Viêm và Hắc Hỏa. Quả nhiên, hai người họ đang nhìn Lâm Chính nằm ở giữa đảo trung tâm nhưng không hề tỏ ra thất vọng. Ngược lại người đàn ông trung niên có thể nhìn thấy ánh mắt kỳ dị từ sâu trong đôi mắt họ.
HÌnh như họ đang chờ đợi. Đúng vậy! Họ đang chờ đợi điều gì đó.
“Đâm vào đâu vậy?”, người đàn ông trung niên hỏi.
“Đâm vào tim ạ”, Ngạo Ưng nói.
“Cái gì? Tim sao?”
Người đàn ông trung niên cảm giác như đầu sắp nổ tung. Ông ta gầm lên: “Sao không chặt đầu của cậu ta?”
“Tại vội ạ, nên không…”, Ngạo Ưng tái mặt, không biết phải làm thế nào.
Người đàn ông trung niên lại gầm lên: “Đồ ngốc này, người ta là thần y Lâm đấy. Thần y Lâm thông thiên. Đâm vào tim thì cậu ta chết bằng niềm tin à? Mau đi chặt đầu cậu ta. Nhanh lên”.
Trước mặt anh ta làm gì còn dị hỏa nữa. Dị hỏa đã nằm trong tay Lâm Chính mất rồi
Anh nằm dưới đất và vẫn không ngừng hấp thụ dị hỏa. Hai mắt Ngạo Ưng đỏ au, anh ta gầm lên, lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng không kịp…Lâm Chính đã nuốt ngọn lửa cuối cùng vào bụng.
“Hả?”
“Anh ta…đã nuốt hết rồi sao?”
“Xong rồi…xong rồi…”, đám đông thất kinh.
“Lũ ngốc này, còn đứng ngây ra đó làm gì. Nhân lúc anh ta chưa tiêu hóa hết thì lao lên giết đi chứ”, Ngạo Ưng gầm lên, chĩa kiếm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vốn định chống lại theo bản năng nhưng khi anh đang định đỡ đường kiếm thì cơ thể đột nhiên co giật, nóng bừng bừng và anh bỗng bốc cháy.
“Á”, Lâm Chính kêu lên đầy đau khổ, chẳng còn sức để đỡ kiếm nữa.
Trong nháy mắt…Phụp…Thanh kiếm của Ngạo Ưng đâm xuyên tim Lâm Chính. Hai mắt Lâm Chính dần tối lại. Anh run lên, nhìn chăm chăm Ngạo Ưng rồi từ từ ngã xuống.
“Chết rồi à?”, đám đông trố tròn mắt.
“Ha ha, anh ta chết rồi. Ha ha, tốt quá!”, Ngạo Ưng mừng lắm.
Mặc dù không cướp lại được dị hỏa nhưng có thể giải quyết được mối họa hại này thì chắc chắn là gia tộc cũng sẽ không còn gì phải lo lắng hết. Ngạo Ưng thở phào, định quay người rời đi để cùng người đàn ông trung niên kia đối phó với hai ông cụ canh mộ.
Người đàn ông trung niên lên tiếng: “Dị hỏa đâu rồi?”
“Bị tên đó ăn rồi ạ”, Ngạo Ưng nói.
“Cái gì?”, người đàn ông trung niên tức giận, sau đó gầm lên: “Đồ vô dụng này”.
“Chú Băng, không sao đâu. Mặc dù anh ta đã nuốt dị hỏa nhưng đã bị chết rồi, có gì phải lo lắng chứ?”, Ngạo Ưng cười nói.
“Một kiếm đâm chết sao?”, người đàn ông trung niên đanh mặt, nhìn về phía Bạch Viêm và Hắc Hỏa. Quả nhiên, hai người họ đang nhìn Lâm Chính nằm ở giữa đảo trung tâm nhưng không hề tỏ ra thất vọng. Ngược lại người đàn ông trung niên có thể nhìn thấy ánh mắt kỳ dị từ sâu trong đôi mắt họ.
HÌnh như họ đang chờ đợi. Đúng vậy! Họ đang chờ đợi điều gì đó.
“Đâm vào đâu vậy?”, người đàn ông trung niên hỏi.
“Đâm vào tim ạ”, Ngạo Ưng nói.
“Cái gì? Tim sao?”
Người đàn ông trung niên cảm giác như đầu sắp nổ tung. Ông ta gầm lên: “Sao không chặt đầu của cậu ta?”
“Tại vội ạ, nên không…”, Ngạo Ưng tái mặt, không biết phải làm thế nào.
Người đàn ông trung niên lại gầm lên: “Đồ ngốc này, người ta là thần y Lâm đấy. Thần y Lâm thông thiên. Đâm vào tim thì cậu ta chết bằng niềm tin à? Mau đi chặt đầu cậu ta. Nhanh lên”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.