Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4977
Bạch Long
21/04/2024
Ngạo Ưng cảm thấy da đầu tê dại khi nghe thấy vội. Anh ta vội vàng chạy về phía hòn đảo trung tâm.
Nhưng…đã không còn kịp nữa. Lâm Chính không biết đã bò dậy từ lúc nào. Trông anh có vẻ đau đớn, cơ thể đỏ au và ho liên tục.
“Khụ khụ…”, anh ho ra thứ dịch màu đen như nham thạch.
“Hả?”, Ngạo Ưng hết hồn.
Đâm xuyên tim mà không chết…Đây chính là thần y Lâm sao?
“Giết, phanh thây anh ta ra cho tôi”, Ngạo Ưng bặm môi, tiếp tục chém tới.
Những người còn lại lập tức bao vây. Thế nhưng lần này Lâm Chính không còn đứng im như trước đó nữa. Anh ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên ngọn lửa và anh xoay tay trong không gian.
Bùm bùm…Một ngọn lửa phóng ra đốt cháy đối phương. Người lao lên đầu tiên lập tức hóa thành than.
“Cái gì?”, Ngạo Ưng bàng hoàng khựng bước.
Giờ phút này, thực lực Lâm Chính thể hiện ra quả thực kinh hãi thế tục, không ai có thể bì kịp.
Những cao thủ đến cùng Ngạo Ưng không thể chống lại được một chiêu của anh.
Ngạo Ưng kinh hoàng biến sắc.
Anh ta biết mọi chuyện vậy là hết.
Anh ta không thể thắng Lâm Chính được nữa.
Chạy thôi!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Ngạo Ưng.
Không thể đánh tiếp nữa, nếu không kết cục của anh ta sẽ giống như những người đã chết.
Ngạo Ưng không quan tâm được nhiều nữa, xoay phắt người bỏ chạy.
“A!”.
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Ngạo Ưng vô thức ngoảnh lại, chỉ thấy trong nháy mắt Lâm Chính đã xông tới bên cạnh cậu Huyết, ấn hắn xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất dưới người cậu Huyết bỗng trở nên đỏ tươi như máu, sau đó nứt toác ra, một dòng nham thạch cuồn cuộn phun từ dưới đất lên, nuốt chửng cậu Huyết.
Cậu Huyết đã mất mạng!
Ngạo Ưng cảm thấy da đầu tê dại, hai chân như muốn nhũn ra.
Anh ta điên cuồng chạy về phía người đàn ông trung niên, gào lên: “Chạy đi! Mau chạy đi!”.
“Có chuyện gì vậy?”.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên vẫn đang run rẩy với hai ông lão trở nên khó coi, nghiến răng quát.
Nhưng Ngạo Ưng không đếm xỉa đến ông ta, chạy thẳng về phía lối ra, muốn rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Một tia lửa lao tới.
Ngạo Ưng đang chạy như bay bỗng khựng lại.
Anh ta nhễ nhại mồ hôi, kinh hoàng tột độ nhìn bóng người toàn thân hừng hực lửa trước mặt.
Đó chính là Lâm Chính.
Nhưng…đã không còn kịp nữa. Lâm Chính không biết đã bò dậy từ lúc nào. Trông anh có vẻ đau đớn, cơ thể đỏ au và ho liên tục.
“Khụ khụ…”, anh ho ra thứ dịch màu đen như nham thạch.
“Hả?”, Ngạo Ưng hết hồn.
Đâm xuyên tim mà không chết…Đây chính là thần y Lâm sao?
“Giết, phanh thây anh ta ra cho tôi”, Ngạo Ưng bặm môi, tiếp tục chém tới.
Những người còn lại lập tức bao vây. Thế nhưng lần này Lâm Chính không còn đứng im như trước đó nữa. Anh ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên ngọn lửa và anh xoay tay trong không gian.
Bùm bùm…Một ngọn lửa phóng ra đốt cháy đối phương. Người lao lên đầu tiên lập tức hóa thành than.
“Cái gì?”, Ngạo Ưng bàng hoàng khựng bước.
Giờ phút này, thực lực Lâm Chính thể hiện ra quả thực kinh hãi thế tục, không ai có thể bì kịp.
Những cao thủ đến cùng Ngạo Ưng không thể chống lại được một chiêu của anh.
Ngạo Ưng kinh hoàng biến sắc.
Anh ta biết mọi chuyện vậy là hết.
Anh ta không thể thắng Lâm Chính được nữa.
Chạy thôi!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Ngạo Ưng.
Không thể đánh tiếp nữa, nếu không kết cục của anh ta sẽ giống như những người đã chết.
Ngạo Ưng không quan tâm được nhiều nữa, xoay phắt người bỏ chạy.
“A!”.
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Ngạo Ưng vô thức ngoảnh lại, chỉ thấy trong nháy mắt Lâm Chính đã xông tới bên cạnh cậu Huyết, ấn hắn xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất dưới người cậu Huyết bỗng trở nên đỏ tươi như máu, sau đó nứt toác ra, một dòng nham thạch cuồn cuộn phun từ dưới đất lên, nuốt chửng cậu Huyết.
Cậu Huyết đã mất mạng!
Ngạo Ưng cảm thấy da đầu tê dại, hai chân như muốn nhũn ra.
Anh ta điên cuồng chạy về phía người đàn ông trung niên, gào lên: “Chạy đi! Mau chạy đi!”.
“Có chuyện gì vậy?”.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên vẫn đang run rẩy với hai ông lão trở nên khó coi, nghiến răng quát.
Nhưng Ngạo Ưng không đếm xỉa đến ông ta, chạy thẳng về phía lối ra, muốn rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Một tia lửa lao tới.
Ngạo Ưng đang chạy như bay bỗng khựng lại.
Anh ta nhễ nhại mồ hôi, kinh hoàng tột độ nhìn bóng người toàn thân hừng hực lửa trước mặt.
Đó chính là Lâm Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.