Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 5104
Bạch Long
21/04/2024
“Trong miếu Thái Vũ Thần. Miếu Thái Vũ Thần ba năm khởi động một lần, vài ngày nữa sẽ là lần mở cửa tiếp theo của ngôi miếu”, Thiên Diệp nói.
“Vậy các người tới đó lấy là được rồi, hà tất tới làm phiền tôi?”,Lâm Chính tò mò hỏi.
“Thần y Lâm, cậu không biết về miếu Thái Vũ Thần sao?”, Thiên Diệp trố tròn mắt.
“Chưa từng nghe qua. Sao thế?”, Lâm Chính hoang mang.
“Miếu Thái Vũ Thần còn được gọi là tiểu đại hội, muốn lấy được Thái Vũ Thần Toàn thì phải hoàn thành yêu cầu của Thần Nữ Thái Vũ. Mà Thần Nữ Thái Vũ chỉ cho phép những thanh niên dưới 30 tuổi tham gia thi đấu. Thanh niên của Tử Huyền Thiên chúng tôi thì không it nhưng về võ thuật thì chẳng là gì khi ở tiểu đại hội cả”, Thiên Diệp thở dài.
Lâm Chính nín thở: “Tiểu đại hội sao? Quy tắc của miếu Thái Thần Vũ..cao vậy cơ à?”
“Không cao sao được. Những người tham gia muốn đoạt Thái Vũ Thần Toàn đều cần phải có Thái Vũ Lệnh, nếu không thì không thể”, Thiên Diệp nói.
Giang Thiên Hưng cũng lập tức lấy ra một chiếc túi và mở ra. Bên trong là một lệnh bài màu đen kịt, bên trên có khắc hình rồng, mặt trăng và mặt trời.
“Đây chính là Thái Vũ Lệnh mà đệ tử của chúng tôi đã liều mạng lấy được”.
“Liều mạng mới có được sao”, Lâm Chính giật mình.
“Đúng vậy”, Thiên Diệp nói giọng khàn khàn: “Mỗi lần sau khi tiểu đại hội kết thúc, miếu Thái Vũ Thần sẽ chia 17 tấm Thái Vũ Lệnh cho các nơi ở Long Quốc. Người tìm được Thái Vũ Lệnh sẽ đủ tư cách có được quyền tham gia vào tiểu đại hội. Trước mắt những Thái Vũ Lệnh khác đã lần lượt được phát hiện hết rồi, chỉ còn tấm này thôi. Chúng tôi có được nó ở núi Thủy Miểu. Đã phải chịu không ít sự tấn công của các gia tộc khác mới giành được. Người của chúng tôi cũng hi sinh không ít”.
“Hóa ra là như vậy…”
“Mặc dù có được Thái Vũ Lệnh nhưng trước mắt không có ai phù hợp tới miếu Thái Vũ Thần hết. Nghĩ tới nghĩ lui thì thần y Lâm, nếu cậu có thể đại diện cho Tử Huyền Thiên tới đoạt Thái Vũ Thần Toàn thì chúng tôi nghĩ chắc chắn là ổn. Thần y Lâm, xin cậu hãy giúp Tử Huyền Thiên chúng tôi. Chỉ cần cậu chịu giúp thì đưa ra yêu cầu gì chúng tôi cũng đều đáp ứng cho cậu”, Thiên Diệp đứng dậy, chắp tay cúi người trước Lâm Chính một lần nữa. Ông ta nhìn anh bằng ánh mắt kỳ vọng.
Thế nhưng Lâm Chính một lần nữa vẫn lắc đầu.
“Thiên phó chưởng môn, thật xin lỗi. Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với Tử Huyền Thiên. Chuyện của các ông không có liên quan gì tới tôi hêt. Tôi cũng có cả đống việc, sao có thể giúp các ông được. Vì vậy các ông tự xử lý đi”.
“Thần y Lâm, cậu cân nhắc thêm được không? Chỉ cần cậu giúp chúng tôi thoát kiếp nạn này, cậu muốn chúng tôi làm gì cũng được”, Thiên Diệp vội vàng nói.
Nhưng lần này thì Lâm Chính từ chối rất dứt khoát. Anh thực sự không có chút hứng thú nào. Hơn nữa anh cũng không có thời gian. Bản thân còn cả đống việc, làm gì có thể lo được cho chuyện của người khác.
Đến khi đó chuyện không giải quyết xong lại tăng thêm một đống rắc rối thì được chẳng bằng mất. Thấy Lâm Chính từ chối như vậy thì Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng cảm thấy vô cùng thất vọng.
Xem ra mọi nỗ lực của họ đều công cốc rồi. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Dù sao thì đúng là họ chẳng có lý gì để ép buộc Lâm Chính cả.
Lúc này, Tô Nhu quay lại: “Mọi người đang nói gì vậy”, cô mỉm cười hỏi.
“À, không có gì. Chủ tịch Tô, có lẽ cũng sắp tới rồi, chúng ta chuẩn bị hạ cánh thôi”.
“Được”.
“Vậy các người tới đó lấy là được rồi, hà tất tới làm phiền tôi?”,Lâm Chính tò mò hỏi.
“Thần y Lâm, cậu không biết về miếu Thái Vũ Thần sao?”, Thiên Diệp trố tròn mắt.
“Chưa từng nghe qua. Sao thế?”, Lâm Chính hoang mang.
“Miếu Thái Vũ Thần còn được gọi là tiểu đại hội, muốn lấy được Thái Vũ Thần Toàn thì phải hoàn thành yêu cầu của Thần Nữ Thái Vũ. Mà Thần Nữ Thái Vũ chỉ cho phép những thanh niên dưới 30 tuổi tham gia thi đấu. Thanh niên của Tử Huyền Thiên chúng tôi thì không it nhưng về võ thuật thì chẳng là gì khi ở tiểu đại hội cả”, Thiên Diệp thở dài.
Lâm Chính nín thở: “Tiểu đại hội sao? Quy tắc của miếu Thái Thần Vũ..cao vậy cơ à?”
“Không cao sao được. Những người tham gia muốn đoạt Thái Vũ Thần Toàn đều cần phải có Thái Vũ Lệnh, nếu không thì không thể”, Thiên Diệp nói.
Giang Thiên Hưng cũng lập tức lấy ra một chiếc túi và mở ra. Bên trong là một lệnh bài màu đen kịt, bên trên có khắc hình rồng, mặt trăng và mặt trời.
“Đây chính là Thái Vũ Lệnh mà đệ tử của chúng tôi đã liều mạng lấy được”.
“Liều mạng mới có được sao”, Lâm Chính giật mình.
“Đúng vậy”, Thiên Diệp nói giọng khàn khàn: “Mỗi lần sau khi tiểu đại hội kết thúc, miếu Thái Vũ Thần sẽ chia 17 tấm Thái Vũ Lệnh cho các nơi ở Long Quốc. Người tìm được Thái Vũ Lệnh sẽ đủ tư cách có được quyền tham gia vào tiểu đại hội. Trước mắt những Thái Vũ Lệnh khác đã lần lượt được phát hiện hết rồi, chỉ còn tấm này thôi. Chúng tôi có được nó ở núi Thủy Miểu. Đã phải chịu không ít sự tấn công của các gia tộc khác mới giành được. Người của chúng tôi cũng hi sinh không ít”.
“Hóa ra là như vậy…”
“Mặc dù có được Thái Vũ Lệnh nhưng trước mắt không có ai phù hợp tới miếu Thái Vũ Thần hết. Nghĩ tới nghĩ lui thì thần y Lâm, nếu cậu có thể đại diện cho Tử Huyền Thiên tới đoạt Thái Vũ Thần Toàn thì chúng tôi nghĩ chắc chắn là ổn. Thần y Lâm, xin cậu hãy giúp Tử Huyền Thiên chúng tôi. Chỉ cần cậu chịu giúp thì đưa ra yêu cầu gì chúng tôi cũng đều đáp ứng cho cậu”, Thiên Diệp đứng dậy, chắp tay cúi người trước Lâm Chính một lần nữa. Ông ta nhìn anh bằng ánh mắt kỳ vọng.
Thế nhưng Lâm Chính một lần nữa vẫn lắc đầu.
“Thiên phó chưởng môn, thật xin lỗi. Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với Tử Huyền Thiên. Chuyện của các ông không có liên quan gì tới tôi hêt. Tôi cũng có cả đống việc, sao có thể giúp các ông được. Vì vậy các ông tự xử lý đi”.
“Thần y Lâm, cậu cân nhắc thêm được không? Chỉ cần cậu giúp chúng tôi thoát kiếp nạn này, cậu muốn chúng tôi làm gì cũng được”, Thiên Diệp vội vàng nói.
Nhưng lần này thì Lâm Chính từ chối rất dứt khoát. Anh thực sự không có chút hứng thú nào. Hơn nữa anh cũng không có thời gian. Bản thân còn cả đống việc, làm gì có thể lo được cho chuyện của người khác.
Đến khi đó chuyện không giải quyết xong lại tăng thêm một đống rắc rối thì được chẳng bằng mất. Thấy Lâm Chính từ chối như vậy thì Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng cảm thấy vô cùng thất vọng.
Xem ra mọi nỗ lực của họ đều công cốc rồi. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Dù sao thì đúng là họ chẳng có lý gì để ép buộc Lâm Chính cả.
Lúc này, Tô Nhu quay lại: “Mọi người đang nói gì vậy”, cô mỉm cười hỏi.
“À, không có gì. Chủ tịch Tô, có lẽ cũng sắp tới rồi, chúng ta chuẩn bị hạ cánh thôi”.
“Được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.