Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 5105
Bạch Long
21/04/2024
Máy bay hạ cánh. Tử Huyền Thiên đã sắp xếp xe đợi ngoài sân bay. Bọn họ lên xe, tới nơi ở của Tử Huyền Thiên.
Tử Huyền Thiên nằm sâu trong một ngọn núi. Ở đây phong cảnh nên thơ, hoa cỏ xanh mướt, đẹp đến nao lòng.
Nhìn thấy vậy Tô Nhu không khỏi cảm thán: “Đúng là một nơi quá đẹp. Những nơi thế này thích hợp cho việc đi nghỉ dưỡng lắm. Nếu mà làm truyền thông tốt thì chắc chắn sẽ là một mảng kinh doanh có lời”.
“Đúng vậy, nhiệt độ bên trong mát hơn bên ngoài nhiều. Ý của tôi là xây thêm vài khu vực dành cho người già và trẻ nhỏ. Chỉ cần có hai đối tượng này thì không sợ nhưng đối tượng khác không bỏ tiền ra tiêu xài”, Giang Thiên Hưng mỉm cười.
Thế nhưng rõ ràng là ông ta đang không tập trung. Chỉ là Tô Nhu không phát hiện ra.
Đúng lúc này, đột nhiên có âm thanh lạ vọng tới…Chiếc xe phanh gấp.
“Á!”, Tô Nhu không kịp phản ứng. May mà cô có thắt dây an toàn, nếu không đã bị văng ra ngoài rồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại phanh gấp như thế”, Thiên Diệp tức giận hỏi.
“Phó chưởng môn, có người cản đường”, người tài xế quay qua nói.
“Cái gì?”
Đám đông giật mình.
Cản đường sao? Đây đã gần tới địa bàn của Tử Huyền Thiên rồi cơ mà?
Rốt cuộc là ai mà dám chạy tới đây làm loạn thế? Còn dám chặn cả xe của phó chưởng môn Tử Huyền Thiên. Đúng là ăn gan hùm rồi đây mà.
Bọn họ tức giận bước xuống xe. Họ phát hiện ra cản đường họ là một tảng đá lớn. Bên cạnh tảng đá là vài người nam nữ cầm kiếm, mặc đồ cổ trang.
Họ nhìn mấy người Thiên Diệp bằng vẻ thản nhiên và bước tới. Thấy cảnh tượng đó, Giang Thiên Hưng khẽ tái mặt: “Phó chưởng môn. Lẽ nào họ tới vì Thái Vũ Lệnh?”
“Bất luận là gì, chỉ cần dám làm loạn ở Tử Huyền Thiên thì đều không thể tha thứ được. Cô Tô, cậu Lâm, mọi người lên xe đợi, chúng tôi đuổi đám người này thì mình đi tiếp”, Thiên Diệp trầm giọng, sau đó bước lên.
Tô Nhu cảm thấy lo lắng. Cô quay lại xe.
“Lâm Chính, chắc là không sao chứ”, cô thận trọng hỏi.
“Yên tâm, không sao đâu. Đây là phó chưởng môn. Có thể ngồi được vào vị trí đó thì đâu phải người bình thường. Không sao đâu”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu khẽ gật đầu, không còn lo lắng như trước đó nữa. Đúng vậy. Thiên Diệp là phó chưởng môn cơ mà. Đây lại là địa bàn của Tử Huyền Thiên, ở đây có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Hơn nữa những người cản đường này nhìn khá trẻ, thực lực chắc cũng chẳng đến đâu. Nhưng đúng lúc này có vẻ như hai bên nói chuyện không được vui vẻ cho lắm.
Một lúc sau, những người thanh niên này không nhịn được nữa đã ra tay với Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng.
“Không hay rồi”, Tô Nhu kinh hãi kêu lên. Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
“Tô Nhu bình tĩnh, những nơi như này gọi cảnh sát cũng không có tác dụng gì đâu. Những người đó không phải là đối thủ của phó chưởng môn. Chúng ta chỉ cần đứng ngoài quan sát là được”.
Lâm Chính ngăn Tô Nhu lại.
“Thế nhưng…”, Tô Nhu vẫn còn định nói gì đó.
Tử Huyền Thiên nằm sâu trong một ngọn núi. Ở đây phong cảnh nên thơ, hoa cỏ xanh mướt, đẹp đến nao lòng.
Nhìn thấy vậy Tô Nhu không khỏi cảm thán: “Đúng là một nơi quá đẹp. Những nơi thế này thích hợp cho việc đi nghỉ dưỡng lắm. Nếu mà làm truyền thông tốt thì chắc chắn sẽ là một mảng kinh doanh có lời”.
“Đúng vậy, nhiệt độ bên trong mát hơn bên ngoài nhiều. Ý của tôi là xây thêm vài khu vực dành cho người già và trẻ nhỏ. Chỉ cần có hai đối tượng này thì không sợ nhưng đối tượng khác không bỏ tiền ra tiêu xài”, Giang Thiên Hưng mỉm cười.
Thế nhưng rõ ràng là ông ta đang không tập trung. Chỉ là Tô Nhu không phát hiện ra.
Đúng lúc này, đột nhiên có âm thanh lạ vọng tới…Chiếc xe phanh gấp.
“Á!”, Tô Nhu không kịp phản ứng. May mà cô có thắt dây an toàn, nếu không đã bị văng ra ngoài rồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại phanh gấp như thế”, Thiên Diệp tức giận hỏi.
“Phó chưởng môn, có người cản đường”, người tài xế quay qua nói.
“Cái gì?”
Đám đông giật mình.
Cản đường sao? Đây đã gần tới địa bàn của Tử Huyền Thiên rồi cơ mà?
Rốt cuộc là ai mà dám chạy tới đây làm loạn thế? Còn dám chặn cả xe của phó chưởng môn Tử Huyền Thiên. Đúng là ăn gan hùm rồi đây mà.
Bọn họ tức giận bước xuống xe. Họ phát hiện ra cản đường họ là một tảng đá lớn. Bên cạnh tảng đá là vài người nam nữ cầm kiếm, mặc đồ cổ trang.
Họ nhìn mấy người Thiên Diệp bằng vẻ thản nhiên và bước tới. Thấy cảnh tượng đó, Giang Thiên Hưng khẽ tái mặt: “Phó chưởng môn. Lẽ nào họ tới vì Thái Vũ Lệnh?”
“Bất luận là gì, chỉ cần dám làm loạn ở Tử Huyền Thiên thì đều không thể tha thứ được. Cô Tô, cậu Lâm, mọi người lên xe đợi, chúng tôi đuổi đám người này thì mình đi tiếp”, Thiên Diệp trầm giọng, sau đó bước lên.
Tô Nhu cảm thấy lo lắng. Cô quay lại xe.
“Lâm Chính, chắc là không sao chứ”, cô thận trọng hỏi.
“Yên tâm, không sao đâu. Đây là phó chưởng môn. Có thể ngồi được vào vị trí đó thì đâu phải người bình thường. Không sao đâu”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu khẽ gật đầu, không còn lo lắng như trước đó nữa. Đúng vậy. Thiên Diệp là phó chưởng môn cơ mà. Đây lại là địa bàn của Tử Huyền Thiên, ở đây có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Hơn nữa những người cản đường này nhìn khá trẻ, thực lực chắc cũng chẳng đến đâu. Nhưng đúng lúc này có vẻ như hai bên nói chuyện không được vui vẻ cho lắm.
Một lúc sau, những người thanh niên này không nhịn được nữa đã ra tay với Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng.
“Không hay rồi”, Tô Nhu kinh hãi kêu lên. Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
“Tô Nhu bình tĩnh, những nơi như này gọi cảnh sát cũng không có tác dụng gì đâu. Những người đó không phải là đối thủ của phó chưởng môn. Chúng ta chỉ cần đứng ngoài quan sát là được”.
Lâm Chính ngăn Tô Nhu lại.
“Thế nhưng…”, Tô Nhu vẫn còn định nói gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.