Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 558
Bạch Long
19/04/2024
Lâm Chính hơi nghiêng đầu, liếc nhìn ông lão: “Tôi biết ông sẽ ra tay”.
“Ồ?”, ông lão cảm thấy bất ngờ, sau đó liếc nhìn Lâm Chính, nghiêm túc gật đầu: “Cậu lại có thể chú ý đến tôi, rõ ràng tôi đã che giấu rất kỹ, xem ra cậu không phải người tầm thường”.
“Ông sai rồi, không phải vì trình độ võ công của ông rất cao mà tôi chú ý đến ông. Thật ra tôi không biết võ, sở dĩ tôi có thể chú ý đến ông là vì trước kia tôi từng gặp ông”.
“Từng gặp tôi?”, ông Nhiếp sửng sốt: “Ở đâu?”.
“Yên Kinh”.
Thật ra là ở nhà họ Lâm.
Khi đó Lâm Chính còn rất nhỏ, ông Nhiếp cũng chỉ đến nhà họ Lâm học tập một vài ngày, không ở quá lâu. Nhưng Lâm Chính từng gặp người nào ở nhà họ Lâm, anh đều có ấn tượng.
“Xem ra lai lịch của cậu không đơn giản”.
Ông Nhiếp nhíu mày, vẻ mặt nặng nề hơn nhiều.
Ông ta đột nhiên có chút hối hận, nếu rời khỏi cùng với cậu chủ, có lẽ sẽ bớt đi không ít rắc rối.
“Nhà họ Đỗ các người muốn ra mặt giúp nhà họ Khai sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Nhà họ Khai là bạn của nhà họ Đỗ, nếu cậu đồng ý kết bạn với nhà họ Đỗ, chuyện này xem như bỏ đi, thế nào?”, ông Nhiếp nghiêm túc nói.
“Chuyện này e là không thể”.
Lâm Chính bật cười: “Nhà họ Khai muốn giết cả nhà tôi, đổi lại là nhà họ Đỗ các người, các người có từ bỏ không?”.
“Nghiêm trọng đến vậy sao?”, ông Nhiếp nhíu mày, nhìn sang Khai Kỳ: “Gia chủ Khai, rốt cuộc ông và cậu ta có thù oán gì? Đến mức như vậy?”.
“Chuyện này…”.
Khai Kỳ cũng không biết nên nói từ đâu.
Thật ra nếu chỉ là chuyện ghen tuông giữa Khai Mạc và Lâm Chính, ông ta không có tâm tư đi quản. Nhưng chuyện nhà họ Trương, làm ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Khai, ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không, uy tín của nhà họ Khai để ở đâu?
“Bây giờ nói gì cũng vô dụng!”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó mắt toát ra sát ý, lao vọt về phía Khai Kỳ.
“Anh cả cẩn thận!”.
Khai Hoành hét lên, lập tức nhảy tới chặn Lâm Chính lại.
Nhưng ông Nhiếp lại nhanh hơn ông ta, lập tức xuất hiện trước mặt hai người, cánh tay gầy gò già nua đánh mạnh về phía Lâm Chính.
Sức mạnh một quyền này cực kỳ lớn, dường như mang ý vị của võ công nội gia, e rằng có thể đánh xuyên đá cẩm thạch như chọc thủng đậu phụ.
Ông Nhiếp là đại sư võ thuật chính thống, còn Lâm Chính thật ra lại không có võ. Thời gian của anh đã dành hết cho việc nghiên cứu y thuật, sở dĩ anh có năng lực như vậy cũng chỉ là dựa vào thuật châm cứu.
Do đó, đối mặt với một quyền này, Lâm Chính rất thức thời tránh đi.
Nắm đấm của ông Nhiếp vừa đánh hụt lại đột nhiên vung ra, đánh lên vai Lâm Chính.
Sức mạnh dồi dào thoáng chốc đánh bay Lâm Chính.
“Ồ?”, ông lão cảm thấy bất ngờ, sau đó liếc nhìn Lâm Chính, nghiêm túc gật đầu: “Cậu lại có thể chú ý đến tôi, rõ ràng tôi đã che giấu rất kỹ, xem ra cậu không phải người tầm thường”.
“Ông sai rồi, không phải vì trình độ võ công của ông rất cao mà tôi chú ý đến ông. Thật ra tôi không biết võ, sở dĩ tôi có thể chú ý đến ông là vì trước kia tôi từng gặp ông”.
“Từng gặp tôi?”, ông Nhiếp sửng sốt: “Ở đâu?”.
“Yên Kinh”.
Thật ra là ở nhà họ Lâm.
Khi đó Lâm Chính còn rất nhỏ, ông Nhiếp cũng chỉ đến nhà họ Lâm học tập một vài ngày, không ở quá lâu. Nhưng Lâm Chính từng gặp người nào ở nhà họ Lâm, anh đều có ấn tượng.
“Xem ra lai lịch của cậu không đơn giản”.
Ông Nhiếp nhíu mày, vẻ mặt nặng nề hơn nhiều.
Ông ta đột nhiên có chút hối hận, nếu rời khỏi cùng với cậu chủ, có lẽ sẽ bớt đi không ít rắc rối.
“Nhà họ Đỗ các người muốn ra mặt giúp nhà họ Khai sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Nhà họ Khai là bạn của nhà họ Đỗ, nếu cậu đồng ý kết bạn với nhà họ Đỗ, chuyện này xem như bỏ đi, thế nào?”, ông Nhiếp nghiêm túc nói.
“Chuyện này e là không thể”.
Lâm Chính bật cười: “Nhà họ Khai muốn giết cả nhà tôi, đổi lại là nhà họ Đỗ các người, các người có từ bỏ không?”.
“Nghiêm trọng đến vậy sao?”, ông Nhiếp nhíu mày, nhìn sang Khai Kỳ: “Gia chủ Khai, rốt cuộc ông và cậu ta có thù oán gì? Đến mức như vậy?”.
“Chuyện này…”.
Khai Kỳ cũng không biết nên nói từ đâu.
Thật ra nếu chỉ là chuyện ghen tuông giữa Khai Mạc và Lâm Chính, ông ta không có tâm tư đi quản. Nhưng chuyện nhà họ Trương, làm ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Khai, ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không, uy tín của nhà họ Khai để ở đâu?
“Bây giờ nói gì cũng vô dụng!”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó mắt toát ra sát ý, lao vọt về phía Khai Kỳ.
“Anh cả cẩn thận!”.
Khai Hoành hét lên, lập tức nhảy tới chặn Lâm Chính lại.
Nhưng ông Nhiếp lại nhanh hơn ông ta, lập tức xuất hiện trước mặt hai người, cánh tay gầy gò già nua đánh mạnh về phía Lâm Chính.
Sức mạnh một quyền này cực kỳ lớn, dường như mang ý vị của võ công nội gia, e rằng có thể đánh xuyên đá cẩm thạch như chọc thủng đậu phụ.
Ông Nhiếp là đại sư võ thuật chính thống, còn Lâm Chính thật ra lại không có võ. Thời gian của anh đã dành hết cho việc nghiên cứu y thuật, sở dĩ anh có năng lực như vậy cũng chỉ là dựa vào thuật châm cứu.
Do đó, đối mặt với một quyền này, Lâm Chính rất thức thời tránh đi.
Nắm đấm của ông Nhiếp vừa đánh hụt lại đột nhiên vung ra, đánh lên vai Lâm Chính.
Sức mạnh dồi dào thoáng chốc đánh bay Lâm Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.