Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 559
Bạch Long
19/04/2024
Lâm Chính rơi xuống đất lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất. Đúng lúc này, ông Nhiếp lại lao tới, tốc độ rất nhanh, bàn tay như vuốt ưng sắp tóm lấy vai Lâm Chính.
Nhìn năm ngón tay già nua của ông ta, e rằng có thể bóp nát vai của Lâm Chính.
Đây là định đánh tàn phế cánh tay của anh.
Quả là không khách khí!
Nhưng nghĩ lại cũng phải, thủ đoạn của Lâm Chính khiến ông Nhiếp không dám nương tay, đương nhiên xuất chiêu cũng sẽ không chừa đường lui.
Ngay khi vuốt ưng sắp sửa chụp được vai Lâm Chính…
Vù!
Một cái tát đột ngột đánh tới.
Đó là tay của Lâm Chính.
“Hả?”.
Ông Nhiếp ngạc nhiên.
Cái tát của Lâm Chính không có gì đặc biệt, không có nhiều sức lực, chỉ có tốc độ nhanh mà thôi.
Cái tát này hoàn toàn không thể ngăn chặn ông ta, đây là định làm gì?
Mặc kệ!
Nếu tên nhóc này đã muốn chết, vậy thì đừng trách mình!
Ông Nhiếp hừ một tiếng, sử dụng sức mạnh đến cực hạn, muốn đánh gãy tay Lâm Chính.
Sự thật không ngoài dự liệu của mọi người.
Rắc!
Tiếng động to rõ vang lên.
Là tiếng xương gãy.
Năm ngón tay của Lâm Chính bị vuốt ưng đó bẻ gãy, Lâm Chính bị đánh lùi hơn mười bước. Lúc này, cánh tay của anh máu me đầm đìa, không còn ngón tay nào hoàn chỉnh.
“Hay!”.
Khai Hoành kích động hô lên.
“Đúng là người nhà họ Đỗ, quả nhiên không tầm thường!”, Khai Kỳ cũng liên tục gật gù, đôi mắt tỏa sáng.
Người nhà họ Khai vô cùng phấn khích.
Đợi ông Nhiếp giải quyết xong Lâm Chính, bọn họ sẽ trả đũa lại hết, xem lát nữa tên Lâm Chính này còn kiêu căng thế nào!
“Nhóc con, dừng tay đi, cậu không phải là đối thủ của tôi. Nếu bây giờ cậu dừng lại, tôi có thể giúp cậu bình an vô sự rời khỏi đây”, ông Nhiếp nói.
Ông Nhiếp vẫn có chút kiêng dè thân phận của Lâm Chính. Ông ta không tin một người trẻ tuổi có bản lĩnh như vậy mà không có bối cảnh gì. Nếu đã không hiểu biết gì về người này, ông Nhiếp sẽ không ra tay quá tuyệt tình, ít nhất phải chừa đường lui cho mình.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Câu này phải để tôi nói mới phải!”.
“Hả?”, ông Nhiếp sửng sốt, dường như không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.
Lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì, nhấc tay lên, phát hiện nơi bàn tay mình có cắm một cây kim.
Nhìn năm ngón tay già nua của ông ta, e rằng có thể bóp nát vai của Lâm Chính.
Đây là định đánh tàn phế cánh tay của anh.
Quả là không khách khí!
Nhưng nghĩ lại cũng phải, thủ đoạn của Lâm Chính khiến ông Nhiếp không dám nương tay, đương nhiên xuất chiêu cũng sẽ không chừa đường lui.
Ngay khi vuốt ưng sắp sửa chụp được vai Lâm Chính…
Vù!
Một cái tát đột ngột đánh tới.
Đó là tay của Lâm Chính.
“Hả?”.
Ông Nhiếp ngạc nhiên.
Cái tát của Lâm Chính không có gì đặc biệt, không có nhiều sức lực, chỉ có tốc độ nhanh mà thôi.
Cái tát này hoàn toàn không thể ngăn chặn ông ta, đây là định làm gì?
Mặc kệ!
Nếu tên nhóc này đã muốn chết, vậy thì đừng trách mình!
Ông Nhiếp hừ một tiếng, sử dụng sức mạnh đến cực hạn, muốn đánh gãy tay Lâm Chính.
Sự thật không ngoài dự liệu của mọi người.
Rắc!
Tiếng động to rõ vang lên.
Là tiếng xương gãy.
Năm ngón tay của Lâm Chính bị vuốt ưng đó bẻ gãy, Lâm Chính bị đánh lùi hơn mười bước. Lúc này, cánh tay của anh máu me đầm đìa, không còn ngón tay nào hoàn chỉnh.
“Hay!”.
Khai Hoành kích động hô lên.
“Đúng là người nhà họ Đỗ, quả nhiên không tầm thường!”, Khai Kỳ cũng liên tục gật gù, đôi mắt tỏa sáng.
Người nhà họ Khai vô cùng phấn khích.
Đợi ông Nhiếp giải quyết xong Lâm Chính, bọn họ sẽ trả đũa lại hết, xem lát nữa tên Lâm Chính này còn kiêu căng thế nào!
“Nhóc con, dừng tay đi, cậu không phải là đối thủ của tôi. Nếu bây giờ cậu dừng lại, tôi có thể giúp cậu bình an vô sự rời khỏi đây”, ông Nhiếp nói.
Ông Nhiếp vẫn có chút kiêng dè thân phận của Lâm Chính. Ông ta không tin một người trẻ tuổi có bản lĩnh như vậy mà không có bối cảnh gì. Nếu đã không hiểu biết gì về người này, ông Nhiếp sẽ không ra tay quá tuyệt tình, ít nhất phải chừa đường lui cho mình.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Câu này phải để tôi nói mới phải!”.
“Hả?”, ông Nhiếp sửng sốt, dường như không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.
Lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì, nhấc tay lên, phát hiện nơi bàn tay mình có cắm một cây kim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.