Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 560
Bạch Long
19/04/2024
Hóa ra cái tát của Lâm Chính không phải để ngăn chặn đòn tấn công của ông Nhiếp, mà là để cắm cây kim này vào tay ông ta.
“Cậu…”.
Ông Nhiếp lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó không nghĩ ngợi gì mà rút cây kim đó ra.
Tuy nhiên, ngay khi ông ta vừa rút kim ra.
Rắc!
Ông Nhiếp cảm thấy trong cơ thể mình như có thứ gì đó đã gãy, sau đó cả người yếu ớt ngã xuống đất, giống như bị bại liệt, không động đậy được nữa.
“Ông đúng là không có chút thường thức nào, không biết kim châm cứu không được tùy tiện rút ra sao?”.
Lâm Chính lấy túi kim khác từ thắt lưng ra, rút một cây kim, châm vào bàn tay đã gãy của mình, đồng thời cất bước đi về phía trước, trên mặt là vẻ lạnh lùng và hờ hững.
“Cậu… Cậu đã làm gì tôi?”.
Ông Nhiếp run rẩy hỏi.
“Cây kim đó liên kết với kinh mạch của ông, ông không rút thì không sao, rút ra sẽ làm đứt kinh mạch của ông”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Ông Nhiếp nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Chính đã đoán được ông ta sẽ rút kim ra ngay khi phát hiện nên mới làm như vậy.
Bây giờ ông Nhiếp đã bị bại liệt, đương nhiên không thể ngăn cản Lâm Chính được nữa.
“Cậu… Cậu làm tôi tàn phế rồi?”, ông ta run rẩy hỏi.
Người luyện võ mấy chục năm mà biến thành một kẻ tàn phế, có lẽ dù là ai cũng không chịu đựng nổi cú sốc này.
“Yên tâm, ông vẫn còn cứu được”, Lâm Chính nói.
“Vậy cậu hãy cứu tôi đi, tôi không đối địch với cậu nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đối địch với cậu nữa, cầu xin cậu cứu tôi, cứu tôi!”, ông Nhiếp vội vàng hét lên.
“Tôi không cứu được ông, ông hãy đi tìm người khác đi”.
“Ai?”, ông Nhiếp vội hỏi.
“Trong Tập đoàn Diệu Không mà nhà họ Đỗ các người hợp tác, có lẽ sẽ có người cứu được ông”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, ông Nhiếp chợt biến sắc, trở nên trầm mặc.
Lâm Chính quay người, đi về phía Khai Kỳ và Khai Hoành.
Bây giờ… đã không còn ai có thể ngăn cản anh được nữa.
“Cậu… cậu muốn làm gì?”.
Khai Hoành, Khai Kỳ liên tục lùi lại, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
Ngay cả đại sư võ thuật như ông Nhiếp cũng không làm gì được Lâm Chính, súng cũng không đối phó với cậu ta được, người này là quái vật sao?
Phải, cậu ta chắc chắn là quái vật!
Khai Hoành run rẩy, gương mặt bình tĩnh của Khai Kỳ cũng không kìm nén được nữa, lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Cậu…”.
Ông Nhiếp lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó không nghĩ ngợi gì mà rút cây kim đó ra.
Tuy nhiên, ngay khi ông ta vừa rút kim ra.
Rắc!
Ông Nhiếp cảm thấy trong cơ thể mình như có thứ gì đó đã gãy, sau đó cả người yếu ớt ngã xuống đất, giống như bị bại liệt, không động đậy được nữa.
“Ông đúng là không có chút thường thức nào, không biết kim châm cứu không được tùy tiện rút ra sao?”.
Lâm Chính lấy túi kim khác từ thắt lưng ra, rút một cây kim, châm vào bàn tay đã gãy của mình, đồng thời cất bước đi về phía trước, trên mặt là vẻ lạnh lùng và hờ hững.
“Cậu… Cậu đã làm gì tôi?”.
Ông Nhiếp run rẩy hỏi.
“Cây kim đó liên kết với kinh mạch của ông, ông không rút thì không sao, rút ra sẽ làm đứt kinh mạch của ông”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Ông Nhiếp nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Chính đã đoán được ông ta sẽ rút kim ra ngay khi phát hiện nên mới làm như vậy.
Bây giờ ông Nhiếp đã bị bại liệt, đương nhiên không thể ngăn cản Lâm Chính được nữa.
“Cậu… Cậu làm tôi tàn phế rồi?”, ông ta run rẩy hỏi.
Người luyện võ mấy chục năm mà biến thành một kẻ tàn phế, có lẽ dù là ai cũng không chịu đựng nổi cú sốc này.
“Yên tâm, ông vẫn còn cứu được”, Lâm Chính nói.
“Vậy cậu hãy cứu tôi đi, tôi không đối địch với cậu nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đối địch với cậu nữa, cầu xin cậu cứu tôi, cứu tôi!”, ông Nhiếp vội vàng hét lên.
“Tôi không cứu được ông, ông hãy đi tìm người khác đi”.
“Ai?”, ông Nhiếp vội hỏi.
“Trong Tập đoàn Diệu Không mà nhà họ Đỗ các người hợp tác, có lẽ sẽ có người cứu được ông”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, ông Nhiếp chợt biến sắc, trở nên trầm mặc.
Lâm Chính quay người, đi về phía Khai Kỳ và Khai Hoành.
Bây giờ… đã không còn ai có thể ngăn cản anh được nữa.
“Cậu… cậu muốn làm gì?”.
Khai Hoành, Khai Kỳ liên tục lùi lại, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
Ngay cả đại sư võ thuật như ông Nhiếp cũng không làm gì được Lâm Chính, súng cũng không đối phó với cậu ta được, người này là quái vật sao?
Phải, cậu ta chắc chắn là quái vật!
Khai Hoành run rẩy, gương mặt bình tĩnh của Khai Kỳ cũng không kìm nén được nữa, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.