Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 593
Bạch Long
19/04/2024
Ông ta không ngờ Nhậm Ái đã chiêu mộ luật sư số một tỉnh Quảng Liễu là Hứa Kế theo mình từ lâu.
Vậy thì ông ta phải đi đâu mời luật sư đây?
Yên Kinh?
Nhưng các luật sư lớn ở Yên Kinh đâu có dễ mời như vậy? Muốn mời được bọn họ thì không phải có tiền là được, trong khi ông ta vẫn chưa có mặt mũi lớn đến như vậy.
Nếu không mời được luật sư ở Yên Kinh, thì ai có thể là đối thủ của Hứa Kế chứ?
Trương Trung Hoa rơi vào trầm mặc.
Đám người nhà họ Trương cũng kinh ngạc, sau đó mừng rỡ nhìn Nhậm Ái.
Không ngờ bà ta còn có chiêu này!
Xem ra bà ta đã tính toán việc nắm được nhà họ Trương trong tay từ lâu!
Từ đầu đến cuối, Nhậm Ái luôn có sự chuẩn bị.
Hoặc là bà ta đã sớm dự liệu sẽ có ngày hôm nay.
Trương Trung Hoa thầm siết chặt nắm tay, khuôn mặt già nua dần tràn ngập lửa giận.
Ông ta không ngờ, đã bảy tám mươi tuổi rồi mà lại bị vợ mình ngấm ngầm mưu tính một phen như vậy…
Đúng là mất mặt!
Ông cụ Trương vô cùng tức giận.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: “Ông ngoại, ông đừng lo, bọn họ muốn kiện thì cứ để họ kiện đi! Cháu sẽ mời luật sư giúp ông!”.
“Tiểu Dương, cháu không phải là người của tỉnh Quảng Liễu, nên không biết sự lợi hại của Hứa Kế. Cậu ta theo nghề luật sư đã được mười mấy năm, đến giờ mới chỉ thua kiện ba lần, đối thủ của ba vụ kiện đó là thầy của cậu ta. Bây giờ thầy cậu ta lớn tuổi, đã về nghỉ hưu, hiện giờ tỉnh Quảng Liễu không ai có thể là đối thủ của cậu ta nữa. Nếu kiện nhau ra tòa thật thì chỉ sợ chúng ta sẽ thua rất thảm hại…”, Trương Trung Hoa thở dài nói.
“Ông ngoại, đoàn luật sư cháu mời rất giỏi, ông yên tâm, không kém gì Hứa Kế đâu”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, Hứa Kế ở bên kia lập tức nổi giận.
“Thú vị đấy, này chàng trai, cậu đang khinh thường Hứa Kế tôi sao? Hứa Kế tôi theo nghề này nhiều năm như vậy, tình huống nào mà chưa từng thấy, đối thủ nào mà chưa từng gặp chứ? Cho dù là luật sư lớn ở Yên Kinh thì tôi cũng có tự tin để so tài. Không biết cậu muốn mời luật sư nào ở Yên Kinh cho ông Trương?”, Hứa Kế lạnh lùng nói.
Một số người lập tức quay sang nhìn Lâm Chính.
Nếu Lâm Chính dựa vào mối quan hệ của Dương Khai Thịnh để mời luật sư ở Yên Kinh thì còn có hy vọng, dù sao danh tiếng của thần y Lâm cũng còn đó.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Người tôi mời không phải là luật sư ở Yên Kinh”.
Nghe thấy thế, không ít người liền phì cười.
“Vậy thì tiếc quá”.
Hứa Kế lắc đầu: “Không phải tôi khinh thường luật sư ở những nơi khác, nhưng thực sự là trình độ khác biệt quá nhiều, tôi không nghĩ mình sẽ thua bọn họ trên tòa”.
“Vậy à? Thế thì luật sư Hứa hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở tòa”, Lâm Chính nói.
Vậy thì ông ta phải đi đâu mời luật sư đây?
Yên Kinh?
Nhưng các luật sư lớn ở Yên Kinh đâu có dễ mời như vậy? Muốn mời được bọn họ thì không phải có tiền là được, trong khi ông ta vẫn chưa có mặt mũi lớn đến như vậy.
Nếu không mời được luật sư ở Yên Kinh, thì ai có thể là đối thủ của Hứa Kế chứ?
Trương Trung Hoa rơi vào trầm mặc.
Đám người nhà họ Trương cũng kinh ngạc, sau đó mừng rỡ nhìn Nhậm Ái.
Không ngờ bà ta còn có chiêu này!
Xem ra bà ta đã tính toán việc nắm được nhà họ Trương trong tay từ lâu!
Từ đầu đến cuối, Nhậm Ái luôn có sự chuẩn bị.
Hoặc là bà ta đã sớm dự liệu sẽ có ngày hôm nay.
Trương Trung Hoa thầm siết chặt nắm tay, khuôn mặt già nua dần tràn ngập lửa giận.
Ông ta không ngờ, đã bảy tám mươi tuổi rồi mà lại bị vợ mình ngấm ngầm mưu tính một phen như vậy…
Đúng là mất mặt!
Ông cụ Trương vô cùng tức giận.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: “Ông ngoại, ông đừng lo, bọn họ muốn kiện thì cứ để họ kiện đi! Cháu sẽ mời luật sư giúp ông!”.
“Tiểu Dương, cháu không phải là người của tỉnh Quảng Liễu, nên không biết sự lợi hại của Hứa Kế. Cậu ta theo nghề luật sư đã được mười mấy năm, đến giờ mới chỉ thua kiện ba lần, đối thủ của ba vụ kiện đó là thầy của cậu ta. Bây giờ thầy cậu ta lớn tuổi, đã về nghỉ hưu, hiện giờ tỉnh Quảng Liễu không ai có thể là đối thủ của cậu ta nữa. Nếu kiện nhau ra tòa thật thì chỉ sợ chúng ta sẽ thua rất thảm hại…”, Trương Trung Hoa thở dài nói.
“Ông ngoại, đoàn luật sư cháu mời rất giỏi, ông yên tâm, không kém gì Hứa Kế đâu”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, Hứa Kế ở bên kia lập tức nổi giận.
“Thú vị đấy, này chàng trai, cậu đang khinh thường Hứa Kế tôi sao? Hứa Kế tôi theo nghề này nhiều năm như vậy, tình huống nào mà chưa từng thấy, đối thủ nào mà chưa từng gặp chứ? Cho dù là luật sư lớn ở Yên Kinh thì tôi cũng có tự tin để so tài. Không biết cậu muốn mời luật sư nào ở Yên Kinh cho ông Trương?”, Hứa Kế lạnh lùng nói.
Một số người lập tức quay sang nhìn Lâm Chính.
Nếu Lâm Chính dựa vào mối quan hệ của Dương Khai Thịnh để mời luật sư ở Yên Kinh thì còn có hy vọng, dù sao danh tiếng của thần y Lâm cũng còn đó.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Người tôi mời không phải là luật sư ở Yên Kinh”.
Nghe thấy thế, không ít người liền phì cười.
“Vậy thì tiếc quá”.
Hứa Kế lắc đầu: “Không phải tôi khinh thường luật sư ở những nơi khác, nhưng thực sự là trình độ khác biệt quá nhiều, tôi không nghĩ mình sẽ thua bọn họ trên tòa”.
“Vậy à? Thế thì luật sư Hứa hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở tòa”, Lâm Chính nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.