Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 624
Bạch Long
19/04/2024
Cô gái mặc Hàn phục, tà áo thướt tha bay bay như tiên nữ. Người hai bên vội vàng dạt ra nhường đường và nhìn cô ấy bằng những cặp mắt lấp láy.
Không thế phủ nhận khí chất ngời ngời của Liễu Như Thi. Dù cho một công tử hào môn như Trình Thường Sinh đứng cạnh thì cũng có phần lép vế.
Đương nhiên, Liễu Như Thi không phải tới để gia nhập Nam Phái. Cô là nhân vật khiến cả hai phái Nam Bắc thi nhau tranh giành. Cô tới đây chỉ là vì muốn trải nghiệm giống như trong cuộc chiến y học Trung Hàn trước đó vậy.
Bồ Tát Sống Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành cùng với vài học sinh cũng tới. Ngoài ra, những đại diện từ tỉnh Quảng Liễu, Tây Lâm cũng có mặt.
Bầu không khí thật náo nhiệt. Đại hội Y vương sẽ được diễn ra tại sân của một học viện lớn tại trung tâm Nam Phái. Học sinh của Nam Phái đã sớm có mặt ở đây để chuẩn bị.
Đại hội lần này sẽ do những nhân vật cốt cán lựa chọn ra, toàn bộ quá trình khảo hạch đều được thông báo công khai, không hề có cái gọi là gian lận, cá nhân. Vì vậy ai có tài thì đều có thể thể hiện bản thân trong đại hội lần này.
Trên chiếc siêu xe màu đen. Lâm Chính nhắm mắt ngồi ở tay lái phụ. Tần Bách Tùng đạp chân ga. Chiếc xe vọt thẳng về hướng Nam Phái.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên bỏ mũ lưỡi trai xuống, lấy ra một cây châm và đâm vào cổ của mình. Khuôn mặt của anh một lần nữa biến thành khuôn mặt của chủ tịch Lâm.
“Lần này tôi sẽ xuất hiện bằng dung mạo thật của mình”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, từ từ mở mắt nhìn về phía trước. Đôi mắt anh rực lửa.
Két! Chiếc xe phanh gấp, Tần Bách Tùng lên tiếng: “Mình tới rồi thầy”.
Lâm Chính lập tức xuống xe và nói giọng lạnh lùng: “Đi thông báo với Long Thủ, tôi ở Nam Phái đợi ông ta”.
Reng!
Tiếng chuông du dương vang lên, cả Học viện Nam Phái trở nên yên tĩnh.
Học sinh và bác sĩ Đông y từ các nơi lần lượt tiến vào nơi tổ chức đại hội.
Những người đến xem cũng tiến vào khán đài.
Vì là đại hội thi Đông y nên cần phải giữ yên tĩnh, nhưng lúc này mọi người lại vô cùng hồi hộp, đứng ngồi không yên, hoàn toàn không thể kìm nén tâm trạng kích động.
Đương nhiên, người hồi hộp nhất chính là các học viên.
Bọn họ người thì xoa tay, người kiễng chân ngóng chờ, dự định trổ hết tài năng.
Lúc này, cửa chính giữa của hội trường mở ra, một nhóm người tiến vào.
Nhóm người này rất kỳ lạ.
Trừ bốn người đi đầu ăn mặc có vẻ nghiêm chỉnh ra, những người còn lại đều ăn mặc khá bình thường, không phải người của Nam Phái. Đồng thời mỗi người đều có vẻ bệnh tật, có người còn đang ho không ngừng.
Trong đám học viên có người nhận ra bốn người đi đầu, lập tức đứng dậy khom lưng chào.
“Thầy Vũ Văn, cô Bích Nhàn, thầy Kim Đỉnh, cô Lý Tử Vân, em chào thầy cô!”.
Cậu ta vừa lên tiếng, những người khác cũng chấn động, vội vàng khom lưng chào:
“Em chào thầy cô!”.
Không thế phủ nhận khí chất ngời ngời của Liễu Như Thi. Dù cho một công tử hào môn như Trình Thường Sinh đứng cạnh thì cũng có phần lép vế.
Đương nhiên, Liễu Như Thi không phải tới để gia nhập Nam Phái. Cô là nhân vật khiến cả hai phái Nam Bắc thi nhau tranh giành. Cô tới đây chỉ là vì muốn trải nghiệm giống như trong cuộc chiến y học Trung Hàn trước đó vậy.
Bồ Tát Sống Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành cùng với vài học sinh cũng tới. Ngoài ra, những đại diện từ tỉnh Quảng Liễu, Tây Lâm cũng có mặt.
Bầu không khí thật náo nhiệt. Đại hội Y vương sẽ được diễn ra tại sân của một học viện lớn tại trung tâm Nam Phái. Học sinh của Nam Phái đã sớm có mặt ở đây để chuẩn bị.
Đại hội lần này sẽ do những nhân vật cốt cán lựa chọn ra, toàn bộ quá trình khảo hạch đều được thông báo công khai, không hề có cái gọi là gian lận, cá nhân. Vì vậy ai có tài thì đều có thể thể hiện bản thân trong đại hội lần này.
Trên chiếc siêu xe màu đen. Lâm Chính nhắm mắt ngồi ở tay lái phụ. Tần Bách Tùng đạp chân ga. Chiếc xe vọt thẳng về hướng Nam Phái.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên bỏ mũ lưỡi trai xuống, lấy ra một cây châm và đâm vào cổ của mình. Khuôn mặt của anh một lần nữa biến thành khuôn mặt của chủ tịch Lâm.
“Lần này tôi sẽ xuất hiện bằng dung mạo thật của mình”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, từ từ mở mắt nhìn về phía trước. Đôi mắt anh rực lửa.
Két! Chiếc xe phanh gấp, Tần Bách Tùng lên tiếng: “Mình tới rồi thầy”.
Lâm Chính lập tức xuống xe và nói giọng lạnh lùng: “Đi thông báo với Long Thủ, tôi ở Nam Phái đợi ông ta”.
Reng!
Tiếng chuông du dương vang lên, cả Học viện Nam Phái trở nên yên tĩnh.
Học sinh và bác sĩ Đông y từ các nơi lần lượt tiến vào nơi tổ chức đại hội.
Những người đến xem cũng tiến vào khán đài.
Vì là đại hội thi Đông y nên cần phải giữ yên tĩnh, nhưng lúc này mọi người lại vô cùng hồi hộp, đứng ngồi không yên, hoàn toàn không thể kìm nén tâm trạng kích động.
Đương nhiên, người hồi hộp nhất chính là các học viên.
Bọn họ người thì xoa tay, người kiễng chân ngóng chờ, dự định trổ hết tài năng.
Lúc này, cửa chính giữa của hội trường mở ra, một nhóm người tiến vào.
Nhóm người này rất kỳ lạ.
Trừ bốn người đi đầu ăn mặc có vẻ nghiêm chỉnh ra, những người còn lại đều ăn mặc khá bình thường, không phải người của Nam Phái. Đồng thời mỗi người đều có vẻ bệnh tật, có người còn đang ho không ngừng.
Trong đám học viên có người nhận ra bốn người đi đầu, lập tức đứng dậy khom lưng chào.
“Thầy Vũ Văn, cô Bích Nhàn, thầy Kim Đỉnh, cô Lý Tử Vân, em chào thầy cô!”.
Cậu ta vừa lên tiếng, những người khác cũng chấn động, vội vàng khom lưng chào:
“Em chào thầy cô!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.