Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 625
Bạch Long
19/04/2024
“Em chào thầy cô!”.
Tiếng hô vội vã, tranh nhau gọi trước, sợ mình gọi sau thì mấy thầy cô sẽ không vui.
Người ở khán đài nghe vậy cũng hiểu ra, đó là giám khảo của đại hội Y Vương lần này.
Còn nhóm người đi phía sau bọn họ chính là những người bệnh cần phải chữa trị lần này.
Bọn họ ngồi xuống dãy ghế đặc biệt ở một bên hội trường.
“Mọi người ngồi xuống cả đi, gọi đến số thứ tự ai thì người đó tiến lên thi”, người phụ nữ tên Bích Nhàn lên tiếng.
Người phụ nữ đó khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ sườn xám, không tùy tiện cười nói, vẻ mặt nghiêm túc, trông có vẻ nghiêm khắc hơn cả Mao Ái Cầm. Mọi người nhìn mặt bà ta đều không khỏi sinh ra cảm giác nể sợ.
“Đó là Bích Nhàn sao?”.
“Không sai, đó là giảng viên nổi tiếng nhất ở Nam Phái, hơn nữa còn nổi tiếng nghiêm khắc. Y thuật của bà ấy cũng cao đến mức khó tin, đã đến cấp bậc như chuyên gia ở Yên Kinh”.
Có người lặng lẽ bàn tán.
“Cuộc thi lần này sẽ do Vũ Văn Mặc tôi, bác sĩ Bích Nhàn, bác sĩ Kim Đỉnh và bác sĩ Lý Tử Vân làm giám khảo, hi vọng mọi người có thể phát huy thật tốt”, Vũ Văn Mặc lên tiếng.
“Vâng thưa thầy!”.
Mọi người đồng thanh hô lên.
Lúc này, Liễu Như Thi và các học trò của Khấu Quan đi tới, ngồi ở không xa giám khảo. Bọn họ đến để xem cuộc thi, không tham dự cuộc thi của Nam Phái. Dù sao những người như bọn họ hai phái Nam Bắc đều sẽ tranh nhau, bọn họ sẽ không dễ dàng đứng về một phía.
Học trò đầu của Khấu Quan tên Nam Hành, tuy ăn mặc giản dị, vẻ ngoài không có gì đặc biệt, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Thỉnh thoảng anh ta lại liếc nhìn Liễu Như Thi như tiên nữ ở bên cạnh, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Tiếc rằng Liễu Như Thi hoàn toàn không để ý đến anh ta, chỉ đưa mắt nhìn những bác sĩ thiên tài trẻ tuổi ở hiện trường, dường như đang quan sát bọn họ.
“Bây giờ tôi tuyên bố, đại hội Y Vương bắt đầu”.
Lý Tử Vân đứng lên, hô to.
Trong nháy mắt, chuông Nam Phái lại vang lên ba lượt, sau đó hai hàng người bước ra từ cửa ở hai bên.
Bọn họ xếp thành một hàng, đứng hai bên giám khảo, ai nấy đứng thẳng tắp, đầy khí phách.
Bầu không khí ở hiện trường cũng rất trang trọng.
Những người chuẩn bị tham gia cuộc thi đều âm thầm nuốt nước bọt.
Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy trường hợp như vậy đâu.
Lúc này, một thành viên của Nam Phái lấy một ống tròn ra, đặt trước mặt bốn vị giám khảo.
Vũ Văn Mặc lục tìm trong ống tròn, lấy một tấm thẻ ra, đọc tên trên đó.
“Trần Khải”.
“Có!”.
Trên ghế thí sinh, một người đàn ông đeo kính khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi lập tức đứng dậy, bước nhanh đến phía trước bàn giám khảo.
Tiếng hô vội vã, tranh nhau gọi trước, sợ mình gọi sau thì mấy thầy cô sẽ không vui.
Người ở khán đài nghe vậy cũng hiểu ra, đó là giám khảo của đại hội Y Vương lần này.
Còn nhóm người đi phía sau bọn họ chính là những người bệnh cần phải chữa trị lần này.
Bọn họ ngồi xuống dãy ghế đặc biệt ở một bên hội trường.
“Mọi người ngồi xuống cả đi, gọi đến số thứ tự ai thì người đó tiến lên thi”, người phụ nữ tên Bích Nhàn lên tiếng.
Người phụ nữ đó khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ sườn xám, không tùy tiện cười nói, vẻ mặt nghiêm túc, trông có vẻ nghiêm khắc hơn cả Mao Ái Cầm. Mọi người nhìn mặt bà ta đều không khỏi sinh ra cảm giác nể sợ.
“Đó là Bích Nhàn sao?”.
“Không sai, đó là giảng viên nổi tiếng nhất ở Nam Phái, hơn nữa còn nổi tiếng nghiêm khắc. Y thuật của bà ấy cũng cao đến mức khó tin, đã đến cấp bậc như chuyên gia ở Yên Kinh”.
Có người lặng lẽ bàn tán.
“Cuộc thi lần này sẽ do Vũ Văn Mặc tôi, bác sĩ Bích Nhàn, bác sĩ Kim Đỉnh và bác sĩ Lý Tử Vân làm giám khảo, hi vọng mọi người có thể phát huy thật tốt”, Vũ Văn Mặc lên tiếng.
“Vâng thưa thầy!”.
Mọi người đồng thanh hô lên.
Lúc này, Liễu Như Thi và các học trò của Khấu Quan đi tới, ngồi ở không xa giám khảo. Bọn họ đến để xem cuộc thi, không tham dự cuộc thi của Nam Phái. Dù sao những người như bọn họ hai phái Nam Bắc đều sẽ tranh nhau, bọn họ sẽ không dễ dàng đứng về một phía.
Học trò đầu của Khấu Quan tên Nam Hành, tuy ăn mặc giản dị, vẻ ngoài không có gì đặc biệt, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Thỉnh thoảng anh ta lại liếc nhìn Liễu Như Thi như tiên nữ ở bên cạnh, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Tiếc rằng Liễu Như Thi hoàn toàn không để ý đến anh ta, chỉ đưa mắt nhìn những bác sĩ thiên tài trẻ tuổi ở hiện trường, dường như đang quan sát bọn họ.
“Bây giờ tôi tuyên bố, đại hội Y Vương bắt đầu”.
Lý Tử Vân đứng lên, hô to.
Trong nháy mắt, chuông Nam Phái lại vang lên ba lượt, sau đó hai hàng người bước ra từ cửa ở hai bên.
Bọn họ xếp thành một hàng, đứng hai bên giám khảo, ai nấy đứng thẳng tắp, đầy khí phách.
Bầu không khí ở hiện trường cũng rất trang trọng.
Những người chuẩn bị tham gia cuộc thi đều âm thầm nuốt nước bọt.
Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy trường hợp như vậy đâu.
Lúc này, một thành viên của Nam Phái lấy một ống tròn ra, đặt trước mặt bốn vị giám khảo.
Vũ Văn Mặc lục tìm trong ống tròn, lấy một tấm thẻ ra, đọc tên trên đó.
“Trần Khải”.
“Có!”.
Trên ghế thí sinh, một người đàn ông đeo kính khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi lập tức đứng dậy, bước nhanh đến phía trước bàn giám khảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.