Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 633
Bạch Long
19/04/2024
“Được”, Kim Đỉnh gật đầu, rồi quay sang nói với thành viên Nam Phái ở bên cạnh.
Một thành viên Nam Phái lập tức chạy đi.
“Do việc khảo hạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đại hội Y Vương tạm thời dừng lại!”, Vũ Văn Mặc lên tiếng.
Mọi người lại xôn xao bàn tán không ngớt.
Người này đã chạy đến tận đây rồi, nếu Nam Phái từ chối thì sẽ bị chê cười. Điều Nam Phái quan tâm nhất chính là danh dự, thế nên bọn họ không thể từ chối yêu cầu đấu y thuật của người này.
“Xin mời tất cả những người không liên quan tạm thời rời khỏi đây”, Lý Tử Vân kêu lên.
Mọi người đứng dậy, đang định rời khỏi hội trường.
“Khoan đã!”.
Đúng lúc này, người kia lại lên tiếng.
Ai nấy đều dừng lại.
Bốn người Vũ Văn Mặc nhìn về phía người kia.
Chỉ nghe thấy anh ta bình thản nói: “Tất cả mọi người hãy ở lại đi, hôm nay tôi đến đây là muốn công khai đánh bại y thuật của Nam Phái, thế nên mọi người hãy ở lại để làm chứng!”.
“Cậu nói gì cơ?”, ánh mắt Bích Nhàn trở nên dữ tợn.
“Lẽ nào các người không dám sao?”, người kia hỏi vặn lại.
“Sao có thể chứ? Ở lại thì ở lại!”, Bích Nhàn tức tối đáp.
Những người ở hàng ghế khán giả vô cùng kích động.
Nếu bọn họ có thể tận mắt chứng kiến cuộc thi y thuật cấp độ này, đối với bất cứ ai cũng là cơ hội vô cùng quý giá.
“Xem ra chuyến đi đến Nam Phái lần này có thu hoạch bất ngờ rồi!”, Liễu Như Thi mỉm cười nói.
“Đúng vậy, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một người như vậy, nhưng hình như cậu ta không hiểu rõ lắm về Nam Phái thì phải? Nam Phái không phải hạng mà cậu ta có thể thách đấu, cứ xem cậu ta có đối phó được mấy người Nam Phái không đi!”, Nam Hành ở bên cạnh nói.
Mọi người lại lần lượt ngồi xuống.
Không khí trong hội trường còn sôi sục hơn lúc trước.
Mấy người Vũ Văn Mặc nổi giận đùng đùng, đám thành viên Nam Phái cũng nghiến răng nghiến lợi.
Trước giờ chưa từng có ai dám thách đấu Nam Phái!
“Cậu nói đi, cậu muốn thi thế nào? Thi cái gì? Chúng tôi nghe cậu hết!”, Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói.
“Nếu đã là đấu y thuật, thì đương nhiên là thi về chữa bệnh, có 100 bệnh nhân ngồi ở ghế bệnh nhân, chúng ta chia đôi mỗi bên 50 người, ai có thể chữa cho bọn họ trong thời gian ngắn nhất thì coi như thắng”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Cũng đơn giản đấy!”.
Kim Đỉnh phì cười.
“Nói trước đi, nếu cậu thua thì phải làm sao?”, Lý Tử Vân nói.
“Các ông nói đi”.
“Cậu phải quỳ trước cổng Nam Phái chúng tôi 10 ngày! Sau đó quét dọn ở Nam Phái một năm, không quá đáng đấy chứ?”, Lý Tử Vân nói.
Ba người còn lại cũng gật đầu, điều kiện này không được coi là quá đáng. Nếu đưa ra yêu cầu quá đáng, người ta lại tưởng là Nam Phái ỷ thế hiếp người. Điều kiện này đủ để giữ thể diện cho Nam Phái, cũng cho thấy uy nghiêm của Nam Phái.
Một thành viên Nam Phái lập tức chạy đi.
“Do việc khảo hạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đại hội Y Vương tạm thời dừng lại!”, Vũ Văn Mặc lên tiếng.
Mọi người lại xôn xao bàn tán không ngớt.
Người này đã chạy đến tận đây rồi, nếu Nam Phái từ chối thì sẽ bị chê cười. Điều Nam Phái quan tâm nhất chính là danh dự, thế nên bọn họ không thể từ chối yêu cầu đấu y thuật của người này.
“Xin mời tất cả những người không liên quan tạm thời rời khỏi đây”, Lý Tử Vân kêu lên.
Mọi người đứng dậy, đang định rời khỏi hội trường.
“Khoan đã!”.
Đúng lúc này, người kia lại lên tiếng.
Ai nấy đều dừng lại.
Bốn người Vũ Văn Mặc nhìn về phía người kia.
Chỉ nghe thấy anh ta bình thản nói: “Tất cả mọi người hãy ở lại đi, hôm nay tôi đến đây là muốn công khai đánh bại y thuật của Nam Phái, thế nên mọi người hãy ở lại để làm chứng!”.
“Cậu nói gì cơ?”, ánh mắt Bích Nhàn trở nên dữ tợn.
“Lẽ nào các người không dám sao?”, người kia hỏi vặn lại.
“Sao có thể chứ? Ở lại thì ở lại!”, Bích Nhàn tức tối đáp.
Những người ở hàng ghế khán giả vô cùng kích động.
Nếu bọn họ có thể tận mắt chứng kiến cuộc thi y thuật cấp độ này, đối với bất cứ ai cũng là cơ hội vô cùng quý giá.
“Xem ra chuyến đi đến Nam Phái lần này có thu hoạch bất ngờ rồi!”, Liễu Như Thi mỉm cười nói.
“Đúng vậy, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một người như vậy, nhưng hình như cậu ta không hiểu rõ lắm về Nam Phái thì phải? Nam Phái không phải hạng mà cậu ta có thể thách đấu, cứ xem cậu ta có đối phó được mấy người Nam Phái không đi!”, Nam Hành ở bên cạnh nói.
Mọi người lại lần lượt ngồi xuống.
Không khí trong hội trường còn sôi sục hơn lúc trước.
Mấy người Vũ Văn Mặc nổi giận đùng đùng, đám thành viên Nam Phái cũng nghiến răng nghiến lợi.
Trước giờ chưa từng có ai dám thách đấu Nam Phái!
“Cậu nói đi, cậu muốn thi thế nào? Thi cái gì? Chúng tôi nghe cậu hết!”, Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói.
“Nếu đã là đấu y thuật, thì đương nhiên là thi về chữa bệnh, có 100 bệnh nhân ngồi ở ghế bệnh nhân, chúng ta chia đôi mỗi bên 50 người, ai có thể chữa cho bọn họ trong thời gian ngắn nhất thì coi như thắng”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Cũng đơn giản đấy!”.
Kim Đỉnh phì cười.
“Nói trước đi, nếu cậu thua thì phải làm sao?”, Lý Tử Vân nói.
“Các ông nói đi”.
“Cậu phải quỳ trước cổng Nam Phái chúng tôi 10 ngày! Sau đó quét dọn ở Nam Phái một năm, không quá đáng đấy chứ?”, Lý Tử Vân nói.
Ba người còn lại cũng gật đầu, điều kiện này không được coi là quá đáng. Nếu đưa ra yêu cầu quá đáng, người ta lại tưởng là Nam Phái ỷ thế hiếp người. Điều kiện này đủ để giữ thể diện cho Nam Phái, cũng cho thấy uy nghiêm của Nam Phái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.