Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 634
Bạch Long
19/04/2024
Nhưng người kia lại lắc đầu.
“Thế thì chán lắm, các ông cược lớn chút đi!”.
Người kia vừa dứt lời, trái tim mấy người bọn họ đều lập tức trầm xuống.
“Cược lớn hơn? Ý cậu là sao?”.
“Nếu ai trong số các ông bị thua, thì tôi sẽ phế y thuật của người đó. Tôi sẽ dùng châm bạc của tôi đảo loạn gân mạch bàn tay của các ông, khiến bàn tay của các ông giống như bị bệnh Parkinson, không thể châm cứu, không thể bốc thuốc, cả đời này không thể hành nghề y được nữa, thế nào?”, người kia bình thản nói.
“Cái gì?”.
Ai nấy đều há hốc miệng.
“Vậy nếu cậu thua thì sao?”, Vũ Văn Mặc lập tức hỏi.
“Tôi sẽ chết!”.
Người kia bình thản thốt ra ba chữ.
Cả hội trường bỗng chốc trở nên im phăng phắc…
Chán sống mà!
Người này đúng là chán sống thật mà…
Rốt cuộc tên điên này từ đâu tới vậy?
Rốt cuộc Nam Phái đã đắc tội gì với anh ta? Đến mức anh ta phải liều như vậy chứ?
Nhiều người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Mấy bác sĩ thiên tài ở khu vực thí sinh cũng vô cùng kinh ngạc.
“Thằng ngu này là ai vậy?”, Trình Thường Sinh hỏi.
“Chưa thấy bao giờ, nhìn tuổi tác thì chắc là cũng bằng chúng ta”,
“Hừ, đúng là không biết trời cao đất dày, chạy tới đây để đâm đầu vào chỗ chết! E rằng ngay cả người đứng đầu bảng bác sĩ thiên tài cũng không dám nói chuyện với Nam Phái bằng khẩu khí như vậy!”, Uông Canh cười khẩy nói.
“Người đứng đầu?”.
Mấy người bỗng biến sắc, dường như nghĩ tới chuyện vô cùng đáng sợ nào đó…
Bốn người Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh cũng không khỏi cau mày.
Người này dựa vào đâu mà nói chắc nịch như vậy chứ?
Bọn họ đều là những người lão luyện, đối mặt với giọng điệu tự tin này cũng không dám tùy tiện đồng ý. Nhưng người ta đã giẫm lên tận đầu Nam Phái rồi, nếu vẫn còn phớt lờ thì chẳng phải sẽ thành trò cười cho mọi người ở đây sao?
Chẳng còn cách nào khác, Vũ Văn Mặc chỉ có thể lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu cậu bạn này đã tự tin như vậy, thì được, cứ làm theo lời cậu nói đi! Có cần lập chứng từ hay hợp đồng không?”.
“Không cần đâu”.
Người kia mặt không cảm xúc đáp: “Thứ nhất là tôi sẽ không chết, thứ hai là nếu tôi muốn phế các ông thì các ông cũng không ngăn cản được!”.
Thật là ngông cuồng!
Ánh mắt của các thành viên Nam Phái đều vô cùng lạnh lùng, siết chặt nắm tay, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người kia.
“Thế thì chán lắm, các ông cược lớn chút đi!”.
Người kia vừa dứt lời, trái tim mấy người bọn họ đều lập tức trầm xuống.
“Cược lớn hơn? Ý cậu là sao?”.
“Nếu ai trong số các ông bị thua, thì tôi sẽ phế y thuật của người đó. Tôi sẽ dùng châm bạc của tôi đảo loạn gân mạch bàn tay của các ông, khiến bàn tay của các ông giống như bị bệnh Parkinson, không thể châm cứu, không thể bốc thuốc, cả đời này không thể hành nghề y được nữa, thế nào?”, người kia bình thản nói.
“Cái gì?”.
Ai nấy đều há hốc miệng.
“Vậy nếu cậu thua thì sao?”, Vũ Văn Mặc lập tức hỏi.
“Tôi sẽ chết!”.
Người kia bình thản thốt ra ba chữ.
Cả hội trường bỗng chốc trở nên im phăng phắc…
Chán sống mà!
Người này đúng là chán sống thật mà…
Rốt cuộc tên điên này từ đâu tới vậy?
Rốt cuộc Nam Phái đã đắc tội gì với anh ta? Đến mức anh ta phải liều như vậy chứ?
Nhiều người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Mấy bác sĩ thiên tài ở khu vực thí sinh cũng vô cùng kinh ngạc.
“Thằng ngu này là ai vậy?”, Trình Thường Sinh hỏi.
“Chưa thấy bao giờ, nhìn tuổi tác thì chắc là cũng bằng chúng ta”,
“Hừ, đúng là không biết trời cao đất dày, chạy tới đây để đâm đầu vào chỗ chết! E rằng ngay cả người đứng đầu bảng bác sĩ thiên tài cũng không dám nói chuyện với Nam Phái bằng khẩu khí như vậy!”, Uông Canh cười khẩy nói.
“Người đứng đầu?”.
Mấy người bỗng biến sắc, dường như nghĩ tới chuyện vô cùng đáng sợ nào đó…
Bốn người Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh cũng không khỏi cau mày.
Người này dựa vào đâu mà nói chắc nịch như vậy chứ?
Bọn họ đều là những người lão luyện, đối mặt với giọng điệu tự tin này cũng không dám tùy tiện đồng ý. Nhưng người ta đã giẫm lên tận đầu Nam Phái rồi, nếu vẫn còn phớt lờ thì chẳng phải sẽ thành trò cười cho mọi người ở đây sao?
Chẳng còn cách nào khác, Vũ Văn Mặc chỉ có thể lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu cậu bạn này đã tự tin như vậy, thì được, cứ làm theo lời cậu nói đi! Có cần lập chứng từ hay hợp đồng không?”.
“Không cần đâu”.
Người kia mặt không cảm xúc đáp: “Thứ nhất là tôi sẽ không chết, thứ hai là nếu tôi muốn phế các ông thì các ông cũng không ngăn cản được!”.
Thật là ngông cuồng!
Ánh mắt của các thành viên Nam Phái đều vô cùng lạnh lùng, siết chặt nắm tay, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.