Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 709
Bạch Long
19/04/2024
“Thần y Lâm, cậu ép chúng tôi phải làm như vậy sao?”, sắc mặt Hoa Thanh Tùng vô cùng lạnh lẽo.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.
“Thanh Tùng, ông nhiều lời với cậu ta làm gì? Cứ đánh cho cậu ta tàn phế, rồi đẩy từ trên tầng xuống! Chờ cậu ta xuống địa ngục, tôi xem cậu ta còn cứng miệng được không!”, bà Hoa nổi giận đùng đùng, nói.
Nhưng… Hoa Thanh Tùng mãi không có hành động gì.
“Thanh Tùng, ông bị điếc à?”, bà Hoa cáu lên.
Hoa Thanh Tùng vẫn không nói gì.
Cuối cùng, bà Hoa không nhịn được nữa, cướp khẩu súng trong tay người áo đen ở bên cạnh, đang định bóp cò.
“Dừng tay!”.
Hoa Thanh Tùng quát.
“Ông làm cái gì hả?”, bà Hoa hét lên.
“Cậu ta không sợ chết”, Hoa Thanh Tùng mặt không cảm xúc nói: “Chúng ta cứ thế giết cậu ta cũng chẳng được tích sự gì, huống hồ giết cậu ta rồi thì không ai có thể chữa bệnh cho Mãn Thần cả”.
“Thế bây giờ phải làm thế nào?”, bà Hoa tức giận hỏi.
“Cứ đưa cậu ta về rồi tiếp đãi từ từ. Nếu Mãn Thần quả thực gặp chuyện gì ngoài ý muốn, thì chôn cậu ta cùng!”, Hoa Thanh Tùng khàn giọng nói, ánh mắt đầy âm độc.
Ông ta vừa dứt lời, những người áo đen ở phía sau đã bước tới.
Nhưng khoảnh khắc bọn họ xông tới, Lâm Chính khẽ phất tay.
Vèo vèo vèo…
Mấy cây châm bạc bay ra từ đầu ngón tay anh, đâm vào người đám người áo đen kia.
Bọn họ lập tức trở nên bất động, cứ như đã bị đóng băng.
“Này, các cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau ra tay đi chứ!”, bà Hoa quát.
Nhưng những người áo đen này vẫn bất động.
“Các cậu… Một lũ vô dụng!”, bà Hoa tức giận xông tới, cho mỗi người một cú đấm.
Bà ta đấm xong, những người áo đen kia cứ thể ngã xuống đất, cả người vẫn thẳng đờ.
Bà Hoa sửng sốt.
Mọi người trong phòng cũng giật nảy mình.
Đám người này trúng tà sao?
“Cậu đã làm gì?”, Hoa Thanh Tùng nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói.
Lâm Chính không nói gì, chỉ gật đầu về phía cửa.
Yến Mại vẫn luôn đứng ở cửa cũng hiểu ý, lập tức đóng cửa lại.
Rầm!
Âm thanh nặng nề vang lên đúng lúc này có vẻ vô cùng chói tai.
“Các cậu… muốn làm gì hả?”, bà Hoa kinh ngạc, cũng bắt đầu hoảng hốt.
Hoa Thanh Tùng dường như ý thức được gì đó, cũng không còn khách khí mà hét lên: “Nổ súng! Bắn chết cậu ta!”.
Ông ta dứt lời, mấy người áo đen còn lại cũng không do dự nữa, bóp cò súng.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.
“Thanh Tùng, ông nhiều lời với cậu ta làm gì? Cứ đánh cho cậu ta tàn phế, rồi đẩy từ trên tầng xuống! Chờ cậu ta xuống địa ngục, tôi xem cậu ta còn cứng miệng được không!”, bà Hoa nổi giận đùng đùng, nói.
Nhưng… Hoa Thanh Tùng mãi không có hành động gì.
“Thanh Tùng, ông bị điếc à?”, bà Hoa cáu lên.
Hoa Thanh Tùng vẫn không nói gì.
Cuối cùng, bà Hoa không nhịn được nữa, cướp khẩu súng trong tay người áo đen ở bên cạnh, đang định bóp cò.
“Dừng tay!”.
Hoa Thanh Tùng quát.
“Ông làm cái gì hả?”, bà Hoa hét lên.
“Cậu ta không sợ chết”, Hoa Thanh Tùng mặt không cảm xúc nói: “Chúng ta cứ thế giết cậu ta cũng chẳng được tích sự gì, huống hồ giết cậu ta rồi thì không ai có thể chữa bệnh cho Mãn Thần cả”.
“Thế bây giờ phải làm thế nào?”, bà Hoa tức giận hỏi.
“Cứ đưa cậu ta về rồi tiếp đãi từ từ. Nếu Mãn Thần quả thực gặp chuyện gì ngoài ý muốn, thì chôn cậu ta cùng!”, Hoa Thanh Tùng khàn giọng nói, ánh mắt đầy âm độc.
Ông ta vừa dứt lời, những người áo đen ở phía sau đã bước tới.
Nhưng khoảnh khắc bọn họ xông tới, Lâm Chính khẽ phất tay.
Vèo vèo vèo…
Mấy cây châm bạc bay ra từ đầu ngón tay anh, đâm vào người đám người áo đen kia.
Bọn họ lập tức trở nên bất động, cứ như đã bị đóng băng.
“Này, các cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau ra tay đi chứ!”, bà Hoa quát.
Nhưng những người áo đen này vẫn bất động.
“Các cậu… Một lũ vô dụng!”, bà Hoa tức giận xông tới, cho mỗi người một cú đấm.
Bà ta đấm xong, những người áo đen kia cứ thể ngã xuống đất, cả người vẫn thẳng đờ.
Bà Hoa sửng sốt.
Mọi người trong phòng cũng giật nảy mình.
Đám người này trúng tà sao?
“Cậu đã làm gì?”, Hoa Thanh Tùng nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói.
Lâm Chính không nói gì, chỉ gật đầu về phía cửa.
Yến Mại vẫn luôn đứng ở cửa cũng hiểu ý, lập tức đóng cửa lại.
Rầm!
Âm thanh nặng nề vang lên đúng lúc này có vẻ vô cùng chói tai.
“Các cậu… muốn làm gì hả?”, bà Hoa kinh ngạc, cũng bắt đầu hoảng hốt.
Hoa Thanh Tùng dường như ý thức được gì đó, cũng không còn khách khí mà hét lên: “Nổ súng! Bắn chết cậu ta!”.
Ông ta dứt lời, mấy người áo đen còn lại cũng không do dự nữa, bóp cò súng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.