Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 710
Bạch Long
19/04/2024
Nhưng đúng khoảnh khắc bọn họ đặt ngón tay vào cò súng…
Vèo vèo vèo…
Tay Lâm Chính lại vung lên, châm bạc bay ra từ đầu ngón tay anh như sao băng, tiếng xé gió vang lên rõ mồn một.
Trong chớp mắt, bọn họ lại giống như những người áo đen trước đó, đứng im bất động.
“Hả?”.
Bà Hoa trợn tròn mắt.
Hoa Thanh Tùng lùi lại liên tiếp, sắc mặt tái nhợt.
Tất cả những người áo đen như bị trùng bùa, đứng im bất động, hơi thở cũng trở nên vô cùng yếu ớt.
“Cậu ta… lẽ nào cậu ta biết yêu thuật? Thần y Lâm này là quái vật! Cậu ta là quái vật!”, bà Hoa gào lên.
Cung Hỉ Vân trong lòng giật thót, túa mồ hôi lạnh.
Cô ta biết Lâm Chính có thủ đoạn không đơn giản, nhưng bây giờ thấy chiêu thức cao minh của anh, cô ta vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Rốt cuộc… người này là ai?
“A Lộc! A Thọ!”.
Hoa Thanh Tùng cuống quýt kêu lên.
“Ông chủ yên tâm, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho ông bà”.
A Lộc và A Thọ đồng thời tiến lên, chắn trước mặt Hoa Thanh Tùng, đưa tay lên thủ thế.
Nhìn tư thái của bọn họ thì hiển nhiên là có võ.
“Ra tay!”.
Hoa Thanh Tùng cũng không nhiều lời, nhỏ giọng quát.
Hai người lập tức xông tới, một người song quyền như rồng, đấm mạnh về phía Lâm Chính, một người chân như gió lốc, tấn công thân dưới của anh.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.
Lần này anh không dùng châm bạc, mà đá vào bàn chân A Thọ đang đá tới.
Bốp!
Hai chân chạm vào nhau.
Nhưng lực đá của Lâm Chính mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Rắc!
Chân của A Thọ bị đá cho gãy xương, sức mạnh to lớn còn đá bay ông ta đi.
A Thọ ngã xuống sô pha, không gượng dậy nổi.
Mọi người như ngừng thở, nhìn xem nắm đấm của A Lộc có quật ngã được Lâm Chính hay không.
Khoảnh khắc nắm đấm sắp chạm vào huyệt Thái Dương của Lâm Chính, một bàn tay nhanh như chớp tóm lấy cổ A Lộc, sau đó đẩy ông ta vào cái cột bên cạnh.
Rầm!
Cơ thể A Lộc nặng nề va vào cột, khiến cả cái cột nứt ra.
Sức mạnh khủng khiếp khiến A Lộc choáng váng.
Lâm Chính buông tay ra, A Lộc nhũn người trượt xuống đất, không bò dậy nổi nữa.
Vèo vèo vèo…
Tay Lâm Chính lại vung lên, châm bạc bay ra từ đầu ngón tay anh như sao băng, tiếng xé gió vang lên rõ mồn một.
Trong chớp mắt, bọn họ lại giống như những người áo đen trước đó, đứng im bất động.
“Hả?”.
Bà Hoa trợn tròn mắt.
Hoa Thanh Tùng lùi lại liên tiếp, sắc mặt tái nhợt.
Tất cả những người áo đen như bị trùng bùa, đứng im bất động, hơi thở cũng trở nên vô cùng yếu ớt.
“Cậu ta… lẽ nào cậu ta biết yêu thuật? Thần y Lâm này là quái vật! Cậu ta là quái vật!”, bà Hoa gào lên.
Cung Hỉ Vân trong lòng giật thót, túa mồ hôi lạnh.
Cô ta biết Lâm Chính có thủ đoạn không đơn giản, nhưng bây giờ thấy chiêu thức cao minh của anh, cô ta vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Rốt cuộc… người này là ai?
“A Lộc! A Thọ!”.
Hoa Thanh Tùng cuống quýt kêu lên.
“Ông chủ yên tâm, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho ông bà”.
A Lộc và A Thọ đồng thời tiến lên, chắn trước mặt Hoa Thanh Tùng, đưa tay lên thủ thế.
Nhìn tư thái của bọn họ thì hiển nhiên là có võ.
“Ra tay!”.
Hoa Thanh Tùng cũng không nhiều lời, nhỏ giọng quát.
Hai người lập tức xông tới, một người song quyền như rồng, đấm mạnh về phía Lâm Chính, một người chân như gió lốc, tấn công thân dưới của anh.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.
Lần này anh không dùng châm bạc, mà đá vào bàn chân A Thọ đang đá tới.
Bốp!
Hai chân chạm vào nhau.
Nhưng lực đá của Lâm Chính mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Rắc!
Chân của A Thọ bị đá cho gãy xương, sức mạnh to lớn còn đá bay ông ta đi.
A Thọ ngã xuống sô pha, không gượng dậy nổi.
Mọi người như ngừng thở, nhìn xem nắm đấm của A Lộc có quật ngã được Lâm Chính hay không.
Khoảnh khắc nắm đấm sắp chạm vào huyệt Thái Dương của Lâm Chính, một bàn tay nhanh như chớp tóm lấy cổ A Lộc, sau đó đẩy ông ta vào cái cột bên cạnh.
Rầm!
Cơ thể A Lộc nặng nề va vào cột, khiến cả cái cột nứt ra.
Sức mạnh khủng khiếp khiến A Lộc choáng váng.
Lâm Chính buông tay ra, A Lộc nhũn người trượt xuống đất, không bò dậy nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.