Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 732
Bạch Long
19/04/2024
“Khoác lác”.
“Lúc nào rồi mà còn giả ngầu?”.
“Tên ngốc!”.
Mấy người họ lầm bầm, đầy vẻ khinh thường.
Quản lý Trình lại bật cười thành tiếng.
“Xem ra tôi gặp phải một kẻ lỗ mãng rồi”, ông ta lắc đầu, thản nhiên nói: “Kéo tên lỗ mãng này đến nhà vệ sinh đánh một trận, đưa hai người kia đến phòng của cậu chủ nhỏ, động tác nhẹ một chút, đừng ảnh hưởng đến việc kinh doanh”.
“Vâng, quản lý Trình!”.
Đám đàn em gật đầu đáp, sau đó ùa lên.
“A?”.
Đám cậu chủ Lôi biến sắc.
“Anh rể!”.
“Anh rể Lâm, cẩn thận!”.
Hai cô gái sợ đến mức trốn trong lòng Lâm Chính run rẩy, sợ hãi nhìn mấy gã cao to đi về phía mình.
Lâm Chính không nói tiếng nào, bất động như núi.
Đúng lúc đó, bỗng một người vội vàng chạy vào phòng, hô lên.
“Sao lại nhiều người như vậy… Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm! Cậu ở trong đó sao?”.
Giọng nói này vừa vang lên, quản lý Trình nghiêng đầu nhìn sang, lập tức sửng sốt.
“Ông… Ông chủ Tào?”.
Hóa ra người xông vào phòng không phải ai khác, mà chính là Tào Uy.
Lúc này, ông ta toát mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển.
Để có thể rời khỏi Giang Thành trước mười hai giờ, ông ta có thể nói là tranh thủ từng phút từng giây. Vừa nghe thấy Lâm Chính đến Karaoke Đế Cung, ông ta đã chạy từ Tập đoàn Dương Hoa đến đây.
Nghe thấy giọng của quản lý Trình, Tào Uy nhíu mày, liếc ông ta: “Ồ, quản lý Trình, ông cũng ở đây à”.
“Ông chủ Tào, ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy?”, quản lý Trình vô cùng bất ngờ, hơn nữa nhìn Tào Uy thở hổn hển, chật vật không chịu nổi, ông ta cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng Tào Uy không muốn dài dòng với ông ta, nhìn sang Lâm Chính, ngay sau đó quỳ hai gối xuống đất, cúi đầu với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, tôi… tôi biết sai rồi, tôi trịnh trọng xin lỗi cậu vì sự vô lễ và vô tri của tôi trước kia. Tôi sẽ rời khỏi Giang Thành trước mười hai giờ tối nay, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi, cầu xin Chủ tịch Lâm tha thứ…”.
Cảnh này vừa xuất hiện, trong đầu tất cả mọi người đều vang ầm một tiếng, nổ tung thành một mảnh trống rỗng.
Quản lý Trình há miệng cực rộng, một lúc lâu sau vẫn không khép lại được.
Cậu chủ Lôi cũng tròn mắt.
“Chuyện… Chuyện… Chuyện này là sao? Đây là ai? Sao lại quỳ trước tên vô dụng của nhà họ Tô?”.
“Còn có người quỳ trước tên ngốc này sao? Đúng là chuyện lạ”.
“Thói đời này bị làm sao thế?”.
Đám Hầu Tử, Quý Hào, Khương Vượng tỏ ra kinh ngạc.
Nhưng cậu chủ Lôi lại dụi mắt liên tục, ngơ ngác nhìn người đang quỳ đó.
“Lúc nào rồi mà còn giả ngầu?”.
“Tên ngốc!”.
Mấy người họ lầm bầm, đầy vẻ khinh thường.
Quản lý Trình lại bật cười thành tiếng.
“Xem ra tôi gặp phải một kẻ lỗ mãng rồi”, ông ta lắc đầu, thản nhiên nói: “Kéo tên lỗ mãng này đến nhà vệ sinh đánh một trận, đưa hai người kia đến phòng của cậu chủ nhỏ, động tác nhẹ một chút, đừng ảnh hưởng đến việc kinh doanh”.
“Vâng, quản lý Trình!”.
Đám đàn em gật đầu đáp, sau đó ùa lên.
“A?”.
Đám cậu chủ Lôi biến sắc.
“Anh rể!”.
“Anh rể Lâm, cẩn thận!”.
Hai cô gái sợ đến mức trốn trong lòng Lâm Chính run rẩy, sợ hãi nhìn mấy gã cao to đi về phía mình.
Lâm Chính không nói tiếng nào, bất động như núi.
Đúng lúc đó, bỗng một người vội vàng chạy vào phòng, hô lên.
“Sao lại nhiều người như vậy… Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm! Cậu ở trong đó sao?”.
Giọng nói này vừa vang lên, quản lý Trình nghiêng đầu nhìn sang, lập tức sửng sốt.
“Ông… Ông chủ Tào?”.
Hóa ra người xông vào phòng không phải ai khác, mà chính là Tào Uy.
Lúc này, ông ta toát mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển.
Để có thể rời khỏi Giang Thành trước mười hai giờ, ông ta có thể nói là tranh thủ từng phút từng giây. Vừa nghe thấy Lâm Chính đến Karaoke Đế Cung, ông ta đã chạy từ Tập đoàn Dương Hoa đến đây.
Nghe thấy giọng của quản lý Trình, Tào Uy nhíu mày, liếc ông ta: “Ồ, quản lý Trình, ông cũng ở đây à”.
“Ông chủ Tào, ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy?”, quản lý Trình vô cùng bất ngờ, hơn nữa nhìn Tào Uy thở hổn hển, chật vật không chịu nổi, ông ta cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng Tào Uy không muốn dài dòng với ông ta, nhìn sang Lâm Chính, ngay sau đó quỳ hai gối xuống đất, cúi đầu với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, tôi… tôi biết sai rồi, tôi trịnh trọng xin lỗi cậu vì sự vô lễ và vô tri của tôi trước kia. Tôi sẽ rời khỏi Giang Thành trước mười hai giờ tối nay, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi, cầu xin Chủ tịch Lâm tha thứ…”.
Cảnh này vừa xuất hiện, trong đầu tất cả mọi người đều vang ầm một tiếng, nổ tung thành một mảnh trống rỗng.
Quản lý Trình há miệng cực rộng, một lúc lâu sau vẫn không khép lại được.
Cậu chủ Lôi cũng tròn mắt.
“Chuyện… Chuyện… Chuyện này là sao? Đây là ai? Sao lại quỳ trước tên vô dụng của nhà họ Tô?”.
“Còn có người quỳ trước tên ngốc này sao? Đúng là chuyện lạ”.
“Thói đời này bị làm sao thế?”.
Đám Hầu Tử, Quý Hào, Khương Vượng tỏ ra kinh ngạc.
Nhưng cậu chủ Lôi lại dụi mắt liên tục, ngơ ngác nhìn người đang quỳ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.