Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 771
Bạch Long
19/04/2024
Không ổn rồi!
Cô gái kinh ngạc.
“Cô chủ!”
Lâm Phú ở bệnh kia sốt ruột, điên cuồng xông lên, tung nắm đấm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lật tay đánh vào bụng cô gái.
Cô gái không kịp phòng bị, bị đánh bay ra, ngã xuống đất, nhưng Lâm Phú lại lao lên.
“Lão già, ông nghĩ tôi không giết nổi ông à?”
Mắt Lâm Chính hiện lên sự ác độc, tay anh nhanh như điện, nắm lấy nắm đấm của Lâm Phú.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Phú bị cánh tay Lâm Chính làm cho tê dại, nhưng lần này Lâm Chính không hề thả tay, mà lại dùng một cây châm bạc cắm vào cánh tay, lực bàn tay đang nắm lấy nắm đấm của Lâm Phú mạnh thêm mấy phần, Lâm Phú không thể nào giãy ra được.
“Mẹ nó!”, Lâm Phú trợn tròn hai mắt.
“Ê, anh mau thả ông ấy ra!”
Cô gái nghiến răng, lập tức xông qua, muốn ép Lâm Chính buông tay.
Nhưng cô ta vừa lại gần, cánh tay còn lại của Lâm Chính đã tóm chặt lấy cổ tay cô ta.
Hô hấp của cô ta ngừng lại, vội vàng điểm huyệt của Lâm Chính, muốn khiến Lâm Chính bại liệt.
Nhưng cho dù cô ta có dùng chiêu này tiếp, Lâm Chính vẫn chẳng hề có hiện tượng bị bại liệt, thậm chí còn chẳng hề dừng lại.
“Không… không thể nào? Thuật điểm huyệt của tôi…”, cô gái lập tức ngẩng đầu, mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Mà đúng lúc này, Lâm Chính không quan tâm đến cô ta, tóm lấy cánh tay Lâm Phú đập thẳng lên mặt đất.
Bốp!
Bốp!
…
Cơ thể Lâm Phú bị đập như một bao cát.
Cho dù là hàng rào, núi giả hay là vách tường đều bị đập vỡ.
Chỉ chốc lát sau, người Lâm Phú đã đầy vết thương, sắp ngất xỉu đến nơi.
Đây chính là thủ đoạn của Lâm Chính.
Anh không phải võ giả, không có thủ đoạn gì ảo ma, thực lực của anh chỉ nằm ở sức mạnh và tốc độ.
Cô gái bị màn này làm cho sững sờ.
Cô ta nghiến răng, không điểm huyệt Lâm Chính nữa, mà liếc mắt, lấy ra một cây châm bạc từ eo, phi qua.
“Dừng lại cho tôi”
Vèo!
Một nửa cây châm bạc đâm vào ngực Lâm Chính.
Mà Lâm Chính cuối cùng cũng dừng lại.
Xương cốt trên người Lâm Phó đã gãy hết, ông ta nằm dưới đất bất động.
Cô gái kinh ngạc.
“Cô chủ!”
Lâm Phú ở bệnh kia sốt ruột, điên cuồng xông lên, tung nắm đấm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lật tay đánh vào bụng cô gái.
Cô gái không kịp phòng bị, bị đánh bay ra, ngã xuống đất, nhưng Lâm Phú lại lao lên.
“Lão già, ông nghĩ tôi không giết nổi ông à?”
Mắt Lâm Chính hiện lên sự ác độc, tay anh nhanh như điện, nắm lấy nắm đấm của Lâm Phú.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Phú bị cánh tay Lâm Chính làm cho tê dại, nhưng lần này Lâm Chính không hề thả tay, mà lại dùng một cây châm bạc cắm vào cánh tay, lực bàn tay đang nắm lấy nắm đấm của Lâm Phú mạnh thêm mấy phần, Lâm Phú không thể nào giãy ra được.
“Mẹ nó!”, Lâm Phú trợn tròn hai mắt.
“Ê, anh mau thả ông ấy ra!”
Cô gái nghiến răng, lập tức xông qua, muốn ép Lâm Chính buông tay.
Nhưng cô ta vừa lại gần, cánh tay còn lại của Lâm Chính đã tóm chặt lấy cổ tay cô ta.
Hô hấp của cô ta ngừng lại, vội vàng điểm huyệt của Lâm Chính, muốn khiến Lâm Chính bại liệt.
Nhưng cho dù cô ta có dùng chiêu này tiếp, Lâm Chính vẫn chẳng hề có hiện tượng bị bại liệt, thậm chí còn chẳng hề dừng lại.
“Không… không thể nào? Thuật điểm huyệt của tôi…”, cô gái lập tức ngẩng đầu, mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Mà đúng lúc này, Lâm Chính không quan tâm đến cô ta, tóm lấy cánh tay Lâm Phú đập thẳng lên mặt đất.
Bốp!
Bốp!
…
Cơ thể Lâm Phú bị đập như một bao cát.
Cho dù là hàng rào, núi giả hay là vách tường đều bị đập vỡ.
Chỉ chốc lát sau, người Lâm Phú đã đầy vết thương, sắp ngất xỉu đến nơi.
Đây chính là thủ đoạn của Lâm Chính.
Anh không phải võ giả, không có thủ đoạn gì ảo ma, thực lực của anh chỉ nằm ở sức mạnh và tốc độ.
Cô gái bị màn này làm cho sững sờ.
Cô ta nghiến răng, không điểm huyệt Lâm Chính nữa, mà liếc mắt, lấy ra một cây châm bạc từ eo, phi qua.
“Dừng lại cho tôi”
Vèo!
Một nửa cây châm bạc đâm vào ngực Lâm Chính.
Mà Lâm Chính cuối cùng cũng dừng lại.
Xương cốt trên người Lâm Phó đã gãy hết, ông ta nằm dưới đất bất động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.