Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 818
Bạch Long
19/04/2024
Ngực Châu Vũ trúng quyền, lập tức ngã xuống đất…
Châu Vũ bại rồi!
Thất bại quá đột ngột, cũng quá nhanh chóng.
Người của Thượng Võ Quán chưa kịp chuẩn bị.
Mà qua biểu hiện của người này, người của Thượng Võ Quán không dám ồn ào nữa.
Bọn họ đều là người luyện võ, đương nhiên nhận ra thực lực của người này khủng bố như thế nào.
Mặt Hoắc Kiến Quốc tái xanh.
Nhưng Châu Vũ không bỏ cuộc.
Anh ấy ôm ngực, khổ sở đứng dậy.
“Đủ rồi! Châu Vũ, con lùi lại đi!”, Hoắc Kiến Quốc nhỏ giọng nói.
Nắm đấm ban nãy đã làm tổn thương đến khí mạch của anh ấy, khiến khí tức của anh ấy không thông thuận, hô hấp cũng hơi khó khăn.
Tình trạng này không có tư cách đánh tiếp, chỉ có thể bỏ cuộc.
Châu Vũ không cam lòng, nhưng anh ấy biết tình trạng của mình.
Đánh tiếp chắc chắn rất bất lợi.
Lúc này cho dù khó chịu cũng đành bỏ cuộc.
Nhưng lúc này, người đó lại xông đến, tung nắm đấm tấn công Châu Vũ.
“Cái gì?”
Mọi người ở đây đều rất kinh ngạc.
“Châu Vũ cẩn thận!”
Sắc mặt Hoắc Kiến Quốc thay đổi, hét lớn lao qua.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Khi Châu Vũ phản ứng lại, đối phương đã xông đến, hơn nữa hai chưởng nhanh như chim ưng, nặng nề đánh vào hai tay anh ấy, động tác vô cùng cay độc, cực kỳ bá đạo.
Rắc!
Hai tay Châu Vũ lập tức gãy.
“Á!”
Tiếng kêu đau đớn vang lên.
Tuy nhiên tên đó không chịu dừng tay, hai tay hạ xuống, nhắm vào đầu gối Châu Vũ.
Tên này chắc chắn muốn phế bỏ tứ chi của Châu Vũ.
“Cút cho ta!”
Hoắc Kiến Quốc tức giận đạp vào mặt tên kia.
Bốp!
Hắn bay ra ngoài, ngã xuống đất, khi bò dậy trên mặt còn có dấu giày.
“Trần Hạc, con không sao chứ?”, đại sư Phong Liệt lập tức tiến lên đỡ hắn dậy.
“Sư phụ, con không sao”, người tên Trần Hạc đứng dậy xoa mặt, nhìn kẻ đang cười nhạt bên kia.
“Hoắc Kiến Quốc, ông có ý gì?”, đại sư Phong Liệt trầm mặt nói.
“Có ý gì, chẳng phải tôi mới là người phải hỏi câu này sao? Đã bảo vừa vừa phải phải thôi sao?”, Hoắc Kiến Quốc đỡ Châu Vũ dậy, tức giận hỏi.
Châu Vũ bại rồi!
Thất bại quá đột ngột, cũng quá nhanh chóng.
Người của Thượng Võ Quán chưa kịp chuẩn bị.
Mà qua biểu hiện của người này, người của Thượng Võ Quán không dám ồn ào nữa.
Bọn họ đều là người luyện võ, đương nhiên nhận ra thực lực của người này khủng bố như thế nào.
Mặt Hoắc Kiến Quốc tái xanh.
Nhưng Châu Vũ không bỏ cuộc.
Anh ấy ôm ngực, khổ sở đứng dậy.
“Đủ rồi! Châu Vũ, con lùi lại đi!”, Hoắc Kiến Quốc nhỏ giọng nói.
Nắm đấm ban nãy đã làm tổn thương đến khí mạch của anh ấy, khiến khí tức của anh ấy không thông thuận, hô hấp cũng hơi khó khăn.
Tình trạng này không có tư cách đánh tiếp, chỉ có thể bỏ cuộc.
Châu Vũ không cam lòng, nhưng anh ấy biết tình trạng của mình.
Đánh tiếp chắc chắn rất bất lợi.
Lúc này cho dù khó chịu cũng đành bỏ cuộc.
Nhưng lúc này, người đó lại xông đến, tung nắm đấm tấn công Châu Vũ.
“Cái gì?”
Mọi người ở đây đều rất kinh ngạc.
“Châu Vũ cẩn thận!”
Sắc mặt Hoắc Kiến Quốc thay đổi, hét lớn lao qua.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Khi Châu Vũ phản ứng lại, đối phương đã xông đến, hơn nữa hai chưởng nhanh như chim ưng, nặng nề đánh vào hai tay anh ấy, động tác vô cùng cay độc, cực kỳ bá đạo.
Rắc!
Hai tay Châu Vũ lập tức gãy.
“Á!”
Tiếng kêu đau đớn vang lên.
Tuy nhiên tên đó không chịu dừng tay, hai tay hạ xuống, nhắm vào đầu gối Châu Vũ.
Tên này chắc chắn muốn phế bỏ tứ chi của Châu Vũ.
“Cút cho ta!”
Hoắc Kiến Quốc tức giận đạp vào mặt tên kia.
Bốp!
Hắn bay ra ngoài, ngã xuống đất, khi bò dậy trên mặt còn có dấu giày.
“Trần Hạc, con không sao chứ?”, đại sư Phong Liệt lập tức tiến lên đỡ hắn dậy.
“Sư phụ, con không sao”, người tên Trần Hạc đứng dậy xoa mặt, nhìn kẻ đang cười nhạt bên kia.
“Hoắc Kiến Quốc, ông có ý gì?”, đại sư Phong Liệt trầm mặt nói.
“Có ý gì, chẳng phải tôi mới là người phải hỏi câu này sao? Đã bảo vừa vừa phải phải thôi sao?”, Hoắc Kiến Quốc đỡ Châu Vũ dậy, tức giận hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.